Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 430: Tôi muốn gặp Lục Giai Giai

Bà ta không ngu, chỉ dựa vào một lần gặp mặt đã biết con gái bà ta vì lấy lương thực cho bọn họ mà sống khổ sở thế nào.
Mẹ Tôn cũng không sợ: “Mấy người nhà quê các người…”
Mẹ Lục trực tiếp đập một cái vào gáy mẹ Tôn, đau thì cũng không đau cho lắm, mẹ Tôn chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, bà ta lại định kêu: “Các người…”
Mẹ Lục bình tĩnh nhấc tay lên, bà ta quanh năm làm việc đồng áng, ngón tay thô to, vừa nhìn đã biết vô cùng có sức.
Giọng của mẹ Tôn đột nhiên kẹt cứng ở cổ, vội ngậm miệng lại.
“Tôi muốn gặp Lục Giai Giai.” Tôn Thành Trúc muốn giãy khỏi Lục Ái Quốc.
Lục Ái Quốc chỉ hận không thể chửi tục: “Một thằng đàn ông như mày có quan hệ gì với em gái tao mà ồn ào đòi gặp em gái tao, có phải mày cố tình muốn làm hỏng danh tiếng của nó không?”
Tôn Thành Trúc lắc đầu, ánh mắt trống rỗng, giọng khàn đặc: “Tôi muốn hỏi cô ấy, chỉ muốn hỏi cô ấy…”
“Cô ấy đã đính hôn với tôi rồi, cậu có tư cách gì hỏi cô ấy.” Tiết Ngạn nâng mí mắt, đôi mắt đen nặng nề khiến người không nhìn rõ tâm trạng của anh.
Tôn Thành Trúc quả nhiên bị câu nói này thu hút ánh mắt, anh ta nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn trước mặt, ánh mắt của Tôn Thành Trúc chợt dữ tợn: “Mày là Tiết Ngạn!”
“Là tôi.” Tiết Ngạn mấp máy môi, đuôi mắt hơi xếch lên khiến người không hiểu là lạnh lùng hay là đang cười.
Tôn Thành Trúc vung đấm đánh Tiết Ngạn một cái trước nhưng lòng bàn tay của Tiết Ngạn đã bắt được nắm đấm của anh ta, Tôn Thành Trúc dùng hết toàn bộ sức lực, Tiết Ngạn lại không mảy may dịch chuyển.
“Không đánh được sao” Sau đó Tiết Ngạn vung một đấm vào khóe miệng của Tôn Thành Trúc.
Tôn Thành Trúc lùi lại vài bước, cảm thấy răng cũng lung lay.
“A!” Mẹ Tôn lại hét chói tai một tiếng, đi lên đỡ con trai: “Thành Trúc!”
Tôn Thành Trúc còn muốn đứng dậy đánh với Tiết Ngạn nhưng lại bị mẹ Tôn ôm lại: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, bọn họ quá đông người…”
Tôn Thành Trúc chống lên tường, lau khóe miệng: “Tôi muốn gặp Lục Giai Giai, tôi muốn gặp cô ấy.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Cậu nói gặp là gặp được con gái tôi sao, dựa vào cái gì nó phải gặp cậu? Tôi nói cho cậu biết, mau đi ngay, đến lúc đó làm lớn chuyện, chỉ sợ tương lai của cậu bây giờ cũng không còn đâu.”
Mẹ Tôn kinh hãi túa mồ hôi lạnh, con trai bà ta ở đây làm loạn, người chịu thiệt nhất chỉ có thể là nhà bọn họ.
“Đi thôi, ở đâu mà không có con gái, đến khi đó mẹ có thể tìm một người tốt nhất cho con, hà tất cứ phải là con tiện nhân này…”
Bà ta chửi quen miệng rồi, thường hay gọi con tiện nhân, bây giờ cũng buột miệng nói ra.
Mẹ Lục một tay túm lấy mái tóc xoăn ngắn tinh tế của bà ta: “Mụ nói cái gì, tôi hỏi mụ chửi ai hả, vốn định chừa cho một đường, nể mặt tất cả mọi người, không mất mặt là được, nhưng giờ muốn làm ầm lên chứ gì, ngược lại tôi muốn chống mắt lên xem, con gái tôi đính hôn rồi, các người chạy đến nhà tôi làm loạn là có ý gì? Học phường trộm cướp, muốn cướp người đi đúng không?”
Quả nhiên là dân quê, chưa nói được vài câu đã định ra tay, mẹ Tôn bị túm mà nước mắt sắp chảy ra, bà ta muốn phát hỏa nhưng lại sợ làm lớn chuyện, đến khi đó không có cách nào kết thúc.
Bà ta giãy dụa, nói: “Thả ra, sao có thể tùy tiện ra tay đánh người được.”
Mẹ Lục trực tiếp đẩy người ngã xuống đất rồi ném tóc trên tay đi, nói một cách đúng tình hợp lý: “Chậc, bà già nông thôn như tôi chính là người như vậy đấy, nói cho mụ biết, tôi không chỉ biết đánh người mà tôi còn biết một khóc, hai náo, ba thắt cổ đấy, so với bà, mụ còn kém xa.”
Mẹ Tôn: “…”
Bà ta nhìn bốn người đàn ông cao lớn xung quanh, lại nhìn mẹ Lục hung dữ đanh đá, đành đi lên kéo Tôn Thành Trúc: “Đi, con trai, chúng ta đi thôi.”
“Tôi chỉ muốn gặp cô ấy, hôm nay cô ấy không gặp tôi thì tôi không đi!” Cả người Tôn Thành Trúc dựa vào tường, cười thảm không để tâm.
Mẹ Lục ra hiệu cho ba đứa con trai, tính áp giải Tôn Thành Trúc về thị trấn.
“Tôn Thành Trúc, không phải chúng ta đã sớm nói rõ ràng rồi sao? Anh tới tìm tôi làm gì?”
Lục Giai Giai vừa dứt lời, bóng người đã đi ra từ một đầu khác của bờ tường.
Cô biết con người Tôn Thành Trúc này cực kỳ khó chơi, không gặp được cô thì chỉ sợ sẽ không về, Lục Giai Giai lại nói: “Anh muốn nói gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận