Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 294: Cho anh ta làm gì

“Không ăn được nhiều ngày như vậy đâu, phải cho Tiết Ngạn một nửa.” Lục Giai Giai nói thẳng.
Lục Nghiệp Quốc: “… Cho anh ta làm gì?”
“Anh ấy, anh ấy…” Lục Giai Giai lập tức đáp một cách đúng lý hợp tình: “Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em!”
Lục Nghiệp Quốc: “…”
Lục Giai Giai cầm cái quạt của mình về phòng, cô vừa định nằm lên giường ngủ trưa nhưng lại nghĩ đến kẹo sữa thỏ trắng, đang định lấy cho mẹ Lục nếm thử.
Cô duỗi tay mò trong túi áo vừa mới thay ra, không móc ra được kẹo sữa, ngược lại móc ra bánh hoa hồng.
“?”
Lục Giai Giai: Kẹo đâu?

Giữa trưa, cửa sổ mở toang, ánh nắng mặt trời chiếu vào có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ trong phòng.
Lục Giai Giai cúi đầu liếc mắt nhìn bánh hoa hồng trong tay, cô đặt một bên, vẫn không chịu từ bỏ mà thò tay vào trong túi áo tìm tiếp.
... Vẫn không có.
Lục Giai Giai không nghĩ đến hướng khác, cô cho rằng mình tìm nhầm chỗ nên lại móc bên túi khác.
Nhưng vẫn chẳng có gì cả.
Lẽ nào lúc thay áo ném lên giường chăng?
Lục Giai Giai cúi người tìm trên giường mình một vòng, nhưng ngay cả bóng cái kẹo cũng không có nốt.
Không phải đánh rơi lúc chạy trên đường rồi đấy chứ?
Lục Giai Giai vốn định cho mẹ Lục nếm thử vị của kẹo sữa thỏ trắng, không ngờ vậy mà lại bị cô làm mất.
Trong lòng lập tức cảm thấy mất mác đồng thời nhìn thấy cái bánh hoa hồng trên giường, trên gương mặt lại lộ ra nụ cười ngay.
Tiết Ngạn đã đặt bánh vào túi áo của cô từ lúc nào vậy, không có kẹo sữa thỏ trắng nhưng bánh hoa hồng cũng rất ngon.
...
Người nhà họ Tiết đang ăn cơm trưa, Tiết Dương vừa ăn vừa khóc.
“Đừng khóc nữa.” Tiết Ngạn nhíu mày.
“Nhưng em không nhịn được.” Tiết Dương dùng mu bàn tay quệt nước mắt một cái, lại duỗi đũa gắp một thứ đen sì sì, sau khi bỏ vào bát mình lại càng đau lòng hơn, nước mắt chảy như mưa.
Cha Tiết lầm bầm: “Có thịt ăn đã tốt lắm rồi, vất vả lắm mới nấu được một bữa thịt kho tàu cho các con mà còn kén cá chọn canh!”
“Cái này là thịt kho tàu sao!” Tiết Dương nhìn thịt trong bát mà đau đớn, cậu bé nhìn cha Tiết, nước mắt rơi càng ác liệt hơn.
Trong nhà khó khăn lắm mới cắt thịt một lần, lại còn là thịt ba chỉ, kết quả lại thành cái thứ dính đáy nồi đen sì sì này.
Đây hoàn toàn là phá hoại mà!
Tiết Dương biết đàn ông không nên rơi nước mắt nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thật tủi thân muốn khóc, cậu bé lại duỗi tay lau nước mắt, lớp da bên mắt đã nhăn lại.
Tiết Khiêm: “...”
Đây đúng là cực hạn phàm ăn, lúc ăn đòn cũng có thể nhịn không khóc, nhưng làm hỏng thịt thì lại khóc không nhịn được.
Khóe miệng của cha Tiết co rút, nhìn miếng thịt đen trong bát cũng có hơi không ăn nổi.
Ông ta cũng không có cách nào khác, trước đây đã từng làm thịt kho tàu bao giờ đâu, lần đầu tiên thử làm lại thành ra thế này.
Ông ta cam đoan với vẻ ghét bỏ: “Sau này cha không làm thịt kho tàu nữa là được chứ gì?”
“Cha làm thịt gì cũng không ngon hết!”
“... Vậy sau này con nấu cơm đi!”
“Con nấu cơm cũng không ngon!” Tiết Dương khó chịu nhăn mặt lại, cả người giống như bị bệnh nặng vậy.
Tiết Ngạn vốn không nặng dục vọng ăn uống, nghe Tiết Dương khóc cũng không ăn nổi nữa.
Quả thật rất khó ăn.
Anh đứng dậy về phòng ngủ trưa.
Tiết Dương vừa ăn vừa khóc, ăn cơm trưa xong, lúc về phòng thì Tiết Ngạn đã ngủ rồi.
Cậu bé cẩn thận nằm xuống bên cạnh đột nhiên bị thứ gì đó chọc vào thắt lưng.
Tiết Dương duỗi tay sờ xuống dưới, cầm lên nhìn vậy mà lại là hai viên kẹo sữa thỏ trắng.
Trong nháy mắt cậu bé cảm động khịt mũi.
Anh cả thật quá tốt với mình, vậy mà còn lấy kẹo ra dỗ mình nữa.
Tiết Dương bóc một viên bỏ vào miệng nhai, thật ngọt...
Lục Giai Giai ngủ trưa xong lại rời giường làm việc, cô đi ngang qua một đại thụ, thấy mấy cô gái khác đang ngồi ở đó nói chuyện.
Lâm Tú Hà dựa vào cái miệng đồn thổi mà chơi khá thân với các cô gái trong thôn, cô ta bĩu môi, nói với vẻ thần bí: “Tôi nói với các cô một chuyện, biết La Khinh Khinh không?”
“Cô ta làm sao? Không phải sắp rời khỏi thôn Tây Thủy chúng ta rồi sao?” Các cô gái khác kích động truy hỏi.
Lâm Tú Hà giơ một ngón tay lên gãi da dầu: “Đúng là sắp phải đi, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn vào khu nhà nước hai lần liền, hôm nay còn ăn vận vô cùng xinh đẹp ra ngoài, ngay cả giày da nhỏ cũng đi luôn, tôi thấy suy nghĩ của cô ta hoàn toàn không uốn nắn nổi đâu, bằng không nào còn tâm tư ăn diện nữa chứ.”
Lục Giai Giai dừng bước chân, đi qua hỏi: “Cô vừa mới nói La Khinh Khinh làm sao cơ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận