Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 208: Trở về chắc chắn sẽ đánh mình

Sau này cùng lắm cậu bé sẽ không nói cô là cô gái xấu xa xinh đẹp nữa, chỉ nói là xinh đẹp thôi.
Lục Giai Giai không ngờ nhà họ Tiết lại có một nhóc phàm ăn như vậy, cô đảo tròng mắt, cố tình trêu chọc: “Nếu như chị không tặng cho em, em sẽ không giống như lần trước uống nước vừa khóc vừa làm loạn với anh cả em đấy chứ?”
Mặt Tiết Dương lập tức đỏ hơn, gân cổ lên cãi: “Ai làm loạn, tôi không có nhé.”
Rõ ràng là anh cả muốn tiếp xúc với Lục Giai Giai, cố tình vu hại cậu bé.
Lục Giai Giai bật cười thành tiếng: “Chị biết rồi, nấu cá cay chắc chắn sẽ tặng cho em nếm thử.”
Tiết Dương nhìn vẻ mặt không tin của Lục Giai Giai, tức anh sách muốn giải thích nhưng lại bị Tiết Khiêm ấn đầu.
“Vậy chị Giai Giai bận việc trước đi ạ, bọn em đi gặt lúa đây.” Tiết Khiêm kéo Tiết Dương đi vào trong.
Tiết Dương đi được nửa đường đã đẩy Tiết Khiêm ra: “Sao anh không để em nói?”
“Nếu bây giờ Lục Giai Giai vẫn chưa thích anh cả, bị em nói ra chắc hẳn sẽ sợ hãi, bắt đầu trốn tránh anh cả thì phải làm sao?” Tiết Khiêm nhìn Tiết Dương với vẻ ghét bỏ: “Anh cả đang ‘nước ấm luộc ếch xanh’, ở cạnh nhau lâu rồi hiển nhiên tình cảm sẽ tăng dần, nhưng nếu mới đầu đã làm rõ sẽ không có cơ hội ở chung nữa, sau này làm sao mà bồi dưỡng tình cảm?”
Điều kiện của nhà họ Tiết quá kém, cô gái bình thường còn không muốn gả vào càng huống chi là người có điều kiện tốt như Lục Giai Giai.
Tiết Dương nghĩ đến sắc mặt u ám của Tiết Ngạn hôm qua, lập tức không ho he tiếng nào nữa.
Nếu như để anh cả biết mình làm hỏng chuyện tốt của anh, trở về chắc chắn sẽ đánh mình.
Tiết Khiêm thấp giọng nói: “Hơn nữa, em đã quên ba năm trước, nếu không phải có Lục Giai Giai thì nói không chừng anh cả đã chết rồi sao?”
Trong đầu Tiết Dương hiện lên chuyện từ ba năm trước, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ba năm trước mọi người đều không có lương thực ăn, Tiết Ngạn vì người trong nhà có thể sống sót mà đi vào núi sâu, kết quả lại bị sói cào trúng.
Phòng y tế nhỏ trong thôn hoàn toàn không cứu được, ba cha con bọn họ vất vả lắm mới lên được thị trấn, kết quả vì nguyên nhân thành phần và bị xếp cho điều trị cuối cùng.
Là Lục Giai Giai… khi đó cô trùng hợp tới bệnh viện lấy thuốc trị thương đã cầm giấy chứng nhận ở đoàn văn công của mình làm chứng cho Tiết Ngạn không có bất cứ vấn đề gì cả. Hơn nữa còn lấy công việc của mình ra đảm bảo mới giành trước được suất điều trị thuốc đặc biệt.
“Em tưởng anh cả chỉ nhìn mặt thôi sao?” Tiết Khiêm vỗ lên đầu Tiết Dương: “Khi đó anh đã cảm thấy ánh mắt của anh cả không đúng, nhưng anh ấy lại không dám theo đuổi.”
Lúc đó Lục Giai Giai đang làm việc ở đoàn văn công, xinh xắn, khỏi phải nói ưa nhìn bao nhiêu, nghe nói còn có một công tử nhà giàu theo đuổi cô.
Với điều kiện của nhà họ Tiết, chỉ sợ anh cả cậu bé cũng không dám thể hiện ra một chút ái mộ nào cả.
Bởi vì thân phận của bọn họ quá nhạy cảm, Lục Giai Giai sợ chuyện này làm ầm lên sẽ xuất hiện ảnh hưởng không tốt nên chưa bao giờ từng nói với bên ngoài, thế cho nên hoàn toàn không có người nào biết cô từng giúp anh cả của cậu bé.
“Bây giờ anh cả vất vả lắm mới suy nghĩ rõ ràng, em hy sinh chút danh tiếng thì đã làm sao? Em muốn anh cả ế cả đời à.”
Với tính cách bướng bỉnh của anh cả cậu bé, nếu như không lấy được Lục Giai Giai thì chỉ sợ cả đời này sẽ không kết hôn mất.
“Em biết rồi.” Tiết Dương xoa gáy mình: “Em cũng không chán ghét gì chị ta lắm, chỉ là gọi chị ta vài câu cô gái xấu xa thôi mà, ai kêu chị ta có đôi khi xấu vô cùng, chửi anh cả cũng khó nghe như vậy nữa chứ.”
“Em bớt quản đi, sau này đợi gọi chị dâu là được.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận