Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 213: Trước khi kết hôn không thể cùng người khác làm bất cứ chuyện gì cả

Mẹ Lục ném cây gậy xuống đất, đánh con trai một trận xong quả nhiên đã thoải mái hơn nhiều, bà ta ngồi lại về giường, nhìn cái áo bị ném ở góc giường, hỏi Lục Giai Giai với vẻ ôn hòa: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Máu dính lên quần áo, Tiết Ngạn nhìn thấy nên cởi áo cho con che vết máu, hai bọn họ không làm gì cả.”
“Thật sao?”
“Vâng!”
Lục Giai Giai chỉ sợ mẹ Lục không tin, vội vàng gật đầu với tần suất cực cao.
Mẹ Lục biết vừa rồi mình quá kích động, dù sao con gái lớn lên cũng ưa nhìn, Tiết Ngạn trẻ tuổi lại dồi dào sức lực.
Bà ta đã từng trải qua tuổi trẻ, biết người trẻ tuổi yêu đương vừa nóng đầu lên là bất chấp tất cả, không việc gì không dám làm.
“Trước khi kết hôn không thể cùng người khác làm bất cứ chuyện gì cả, nghe thấy chưa?” Mẹ Lục cố gắng nhẹ giọng dặn dò.
Gò má Lục Giai Giai hơi đỏ, cô nhanh chóng gật đầu.
Nhưng rất nhanh đã thấy hơi buồn bã, trước đây Lục Giai Giai cảm thấy mình lớn lên rất đẹp, nhưng bây giờ cô phát hiện ra mình hoàn toàn không có sức hút gì khi ở trước mặt Tiết Ngạn hết.
Tính ra thì cô và Tiết Ngạn cũng đã tiếp xúc thân mật vài lần rồi, nhưng Tiết Ngạn cũng không có phản ứng gì với cô cả.
Nói không chừng thật sự coi cô thành em gái!
Lục Giai Giai nâng mắt lên tính toán, năm nay cô mười bảy, Tiết Ngạn đã hai mươi ba, hai người bọn họ chênh nhau sáu tuổi, làm em gái quả thật rất thích hợp.
Cô chạy tới trước tủ bới quần áo với vẻ mất mác.
Rối rắm quá, cô không muốn làm em gái đâu…
Mẹ Lục thấy sắc trời không còn sớm, đang định đi vào nhà bếp nấu cơm, trước khi đi còn cầm theo cái áo của Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai thấy thế, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn, đợi mẹ Lục giải thích.
Mẹ Lục: “…”
“Không phải anh tư của con nói cái áo này là của nó sao? Mẹ bảo nó cầm đi giặt, đợi giặt sạch lại trả về sau.” Mẹ Lục bĩu môi.
Cũng không thể kêu một cô gái còn chưa gả đi như Lục Giai Giai giặt áo cho Tiết Ngạn được!
Có con trai, không dùng thì phí.
Bà ta mở cửa, Lục Nghiệp Quốc đứng bên ngoài dỏng tai lên nghe, cửa vừa mở suýt chút nữa thì ngã vào trong.
“Mẹ…” Lục Nghiệp Quốc gãi đầu lùi về sau, trên mông còn nóng rát, ngược lại anh ta không sợ đau, chỉ là quá mất mặt, giống như đánh trẻ con vậy.
Hành động của anh ta có hơi quái, nhưng đối với đứa trẻ từng bị đánh vào mông trong nhà mà nói đều hiểu rõ trong lòng.
Trong sân càng yên tĩnh hơn, lũ trẻ đều kẹp chặt chân của mình, chỉ sợ mình cũng bị đánh mông.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà mình, ném cái áo vào đầu anh ta: “Đi, giặt áo của mày đi, giặt sạch rồi phơi khô.”
Lục Nghiệp Quốc nhìn cái áo màu tro trên tay mình, vừa định quan sát.
“Thằng khốn nạn nhà mày, mày còn không đi mau, nhìn nhìn nhìn, cái áo làm bẩn như thế, mau đi giặt sạch cho bà, bằng không hôm nay mày cởi truồng làm việc luôn cho bà!” Mẹ Lục nói rồi nhặt cành liễu trên đất.
Lục Nghiệp Quốc sợ hết hồn, vội vàng ném cái áo vào trong chậu, cầm bột giặt vội vàng chạy ra ngoài: “Đi, con đi ngay đây.”
Lục Nghiệp Quốc chạy xa mới cẩn thận quan sát cái áo trong chậu.
To hơn của anh ta nhưng trông không giống của anh cả và anh hai, anh ta ngửi gần hơn, có mùi mồ hôi và mùa rơm.
“Cậu làm gì thế?” Lúc này đột nhiên Triệu Xã Hội vỗ một cái lên vai Lục Nghiệp Quốc từ phía sau, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: “Cậu còn có sở thích ngửi mùi quần áo của mình nữa à.”
Người đàn ông cao một mét tám mấy đi trên đường, ngón tay nắm cái áo trong chậu, híp mắt ngửi mùi, nói, sao nhìn kiểu gì cũng thấy bất bình thường thế nhỉ?
“…” Lục Nghiệp Quốc vội vàng đặt cái áo xuống, gạt tay Triệu Xã Hội xuống một cách hung dữ: “Cút, ngửi… ngửi áo của mình thì đã sao? Tôi thấy nó bẩn đến mức này, cậu có hiểu không, không hiểu thì đừng nói lung tung.”
“Chột dạ, chột dạ rồi kìa.” Triệu Xã Hội chỉ vào mặt Lục Nghiệp Quốc: “Nếu cậu không chột dạ chắc chắn chỉ nói chữ đầu tiên đã im miệng rồi, không ngờ lại giải thích nhiều như thế, tôi đoán sẽ không phải tối qua…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận