Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 531: Tôi muốn cô giống như một con chó đi theo tôi

Lâm Phong chưa bao giờ từng ra tay với La Khinh Khinh.
Mặt của cô ta rất nhanh đã sưng lên, Lâm Phong lấy lại bình tĩnh nhìn thấy La Khinh Khinh dần xấu đi, trong đáy mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Anh ta lại vả thêm một cái nữa, đến khi mặt của La Khinh Khinh hoàn toàn bị đánh sưng vù mới dừng lại.
“La Khinh Khinh, không phải cô không muốn theo tôi sao? Ngược lại tôi muốn xem rời khỏi tôi cô sẽ sống thế nào? Tôi muốn cô giống như một con chó đi theo tôi!” Lâm Phong quăng La Khinh Khinh xuống đất.
Trong hai ngày, trong thôn lan truyền tin đồn, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Đại khái là nửa đêm La Khinh Khinh bò lên giường của Lâm Phong, Lâm Phong nổi giận trực tiếp đánh cô ả một trận.
Trong thôn đều đang truyền tai nhau, người nào nhìn thấy cô ả cũng có thể nôn một bãi.
Cũng không còn người nào giúp La Khinh Khinh làm việc đồng áng nữa, bản thân cô ả tự làm hai ngày đã thấy mỏi eo đau lưng.
Cô ả muốn làm hòa với Lâm Phong nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến cô ả, thậm chí cô ả vừa lại gần anh ta đã vả cô ả một cái.
Có một lần thậm chí ở trước mặt rất nhiều người, Lâm Phong không hề nể mặt La Khinh Khinh một chút nào, còn ở chốn đông người mắng cô ta là tiện nhân.
Danh tiếng của La Khinh Khinh cũng coi như hoàn toàn bị hủy, không có một người nào lại gần cô ta, nấu cơm, giặt quần áo, làm việc đồng áng đều là cô ta tự làm.
Trong thôn đến đâu cũng đồn nhau rằng Lâm Phong đã hoàn toàn từ bỏ rồi.
Nghĩ đến lúc đầu Lâm Phong thâm tình như thế, bây giờ lại không cần La Khinh Khinh nữa, cộng thêm danh tiếng xấu của cô ả, hiển nhiên đều đổ hết lên người cô ả rồi.
“Phi, quá ti tiện, lúc trước Lâm Phong thích cô ta bao nhiêu, bà xem bây giờ còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, còn ở trước mặt mọi người chửi cô ta.”
“Không biết lại làm ra chuyện dơ bẩn gì nữa rồi, các bà cũng phải trông chừng đàn ông trong nhà cho tốt, không biết con tiện nhân này có nửa đêm bò lên giường nhà ai nữa không?”
“Theo tôi thấy loại đàn bà thế này không đáng sống, còn không bằng đưa tới nông trường cải tạo lao động, ở thôn chúng ta đúng là mất mặt quá.”

Cuộc sống của La Khinh Khinh còn thảm hơn cả lúc bị giam, cô ta thường xuyên ăn không no, nửa đêm đói đến cồn cào ruột gan.
Lục Giai Giai nghe vài câu đồn đãi về La Khinh Khinh, sau đó cũng không để ý đến nữa, dù sao chuyện của anh tư với Lý Phân cũng đã xác định rồi.
Trong nhà bàn bạc xây thêm một căn phòng ở phía nam làm tân phòng cho anh tư.
Buổi tối, Lục Giai Giai vừa ngủ chưa được bao lâu thì cửa bên ngoài bị gõ vang.
Gần đây cô thích ngủ, trở mình một cái rồi ngủ tiếp, chỉ nghe thấy bên ngoài thấp thoáng truyền tới tiếng nói chuyện.
“Ngủ rồi, vừa mới ngủ, tối khuya rồi con còn chạy về đây, tối nay ở đây hay là về nhà?”
“Con dẫn cô ấy về.”
“Vậy cũng được, đi đường cẩn thận một chút.”
Lục Giai Giai quá buồn ngủ, mắt không mở nổi, nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ không rõ, ngược lại còn ngủ say hơn.
Qua một lúc, cửa phòng của cô bị mở ra, một bóng người cao lớn đi vào trong.
Cả người Lục Giai Giai nằm trong chăn ngủ, chỉ lộ cái đầu nhỏ ra, một ngón tay cuộn lại cũng lộ ra bên ngoài.
Tiết Ngạn chà sát tay mình để lòng bàn tay không lạnh như vậy nữa, sau đó mới chạm lên mặt Lục Giai Giai.
“Lạnh.” Lục Giai Giai lẩm bẩm.
Tiết Ngạn cúi người: “Nhóc con, mau dậy đi, về nhà thôi.”
Lục Giai Giai vừa hé mắt ra thì trông thấy Tiết Ngạn, cả người cô ngược lại rụt vào trong chăn, mềm nhũn mang theo chút hờn dỗi: “Buồn ngủ lắm, em muốn ngủ, không muốn đi, anh ngủ bên cạnh em là được.”
Tiết Ngạn bất đắc dĩ, cầm quần áo bên cạnh Lục Giai Giai, xốc chăn lên giúp cô mặc đồ vào.
Lục Giai Giai ngoại trừ lười ra thì cũng không nổi giận, vốn đã buồn ngủ không chịu được, sau khi bị dày vò một phen, cô cũng bị không khí lạnh làm cho tỉnh táo.
Tiết Ngạn sợ cô lạnh, ngay cả áo khoác mùa đông cũng mặc vào cho cô.
“Lên đi.” Tiết Ngạn ngồi xổm trước mặt cô.
Lục Giai Giai chu môi trèo lên lưng Tiết Ngạn, lần này về đừng hòng ngủ, Tiết Ngạn chắc chắn lại định dày vò cô.
Anh cõng Lục Giai Giai đi về nhà, cô nhéo lỗ tai lạnh cóng của anh: “Hôm nay anh về sớm thế.”
“Ừm, đổi ca với người khác.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Đợi đến tuần sau mua xe đạp sẽ về nhanh hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận