Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 489: Ảnh kết hôn 4

Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng chắn trước mặt Lục Giai Giai, Lục Giai Giai vẫn chưa nhìn thấy Tôn Chấn Hưng, cô thấy Tiết Ngạn đột nhiên chặn đường đi của mình, đầu ngón tay nắm áo trên bả vai anh, hỏi: “Sao vậy?”
Tôn Chấn Hưng nhìn hành động thân thiết của hai người, cúi mắt.
Anh ta đi qua chào hỏi: “Hai người các cô là…”
Lúc này Lục Giai Giai mới nhìn thấy anh ta, cô liếc mắt nhìn Tiết Ngạn mang vẻ mặt nặng nề mới ngoan ngoãn cười đáp: “Tôi với Tiết Ngạn tới thị trấn chụp ảnh kết hôn.”
“Chụp… ảnh kết hôn.”
“Đúng vậy, qua hai ngày nữa sẽ đăng ký kết hôn.” Lục Giai Giai hào phóng giải thích.
Cô cảm thấy Tiết Ngạn thiếu cảm giác an toàn, còn thích ghen tuông, nếu đã như vậy cô sẽ cho anh đủ cảm giác an toàn.
Tốn Chấn Hưng cố gắng nặn nụ cười: “Chúc mừng hai người.”
Tiết Ngạn thấp giọng đáp: “Cảm ơn.”
“Chúng tôi đi trước.” Anh cúi mắt nhìn Lục Giai Giai: “Cô nhóc này muốn chụp mấy bức, sợ là thời gian không kịp.”
Tôn Chấn Hưng: “…”
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi, hai người tới tiệm chụp ảnh.
Chủ quán còn nhớ Lục Giai Giai, cô gái trẻ xinh đẹp như thế, hôm chụp ảnh đó bị người cướp đồ, trên mặt đổ đầy máu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta.
“Đây là?” Chủ tiệm nhìn Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai mở miệng đáp: “Đây là đối tượng của tôi, hôm nay chúng tôi tới chụp ảnh kết hôn.”
Chủ tiệm quan sát Tiết Ngạn từ trên xuống dưới, không thể không nói Tiết Ngạn mặc một bộ đồ Liệt Ninh này lên người, dáng người tôn lên trong bộ quần áo.
Bọn họ chụp một tư thế kết hôn phổ biến trước, hai người đứng thành một hàng, Lục Giai Giai hơi nghiêng về phía Tiết Ngạn.
Trong nháy mắt máy ảnh chụp, Tiết Ngạn hơi cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ cười ngọt ngào.
“Đẹp lắm, cô gái, hai người rất xứng đôi.”
“Cảm ơn.” Lục Giai Giai hào hứng đáp: “Chúng tôi muốn chụp thêm tấm nữa.”
Lục Giai Giai cởi áo Liệt Ninh bên ngoài, lộ ra cái áo sơ mi trắng, cô ngồi lên ghế, Tiết Ngạn đứng chếch phía sau cô, tay đặt lên vai cô.
Chủ tiệm hỏi tiếp: “Còn chụp nữa không?”
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng đó của Tiết Ngạn: “Chụp thêm tấm cuối nhé.”
Cô vẫn chưa chụp ảnh với chiếc áo sơ mi đã làm cho Tiết Ngạn, đừng lãng phí chứ.
“Cởi ra mau.” Lục Giai Giai chỉ vào cúc áo của Tiết Ngạn.
“…” Tiết Ngạn nghe lời cởi áo khoác bên ngoài xuống, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Lục Giai Giai nhường ghế cho Tiết Ngạn ngồi, cô đứng sau lưng anh, thấy anh không cười, hai ngón tay kéo một nụ cười giúp anh, ngẩng đầu nói với thợ chụp ảnh: “Chụp như vậy đi.”
Chủ tiệm: “…” Cặp đôi này chịu chơi thế.
Loại hành động này ở thời đại hiện tại có hơi to gan, nhưng hai người là đối tượng, hơn nữa tới chụp ảnh kết hôn nên ngược lại có thể hiểu được.
Tiết Ngạn có hơi bức rức với loại động tác này, nhưng thấy Lục Giai Giai cười rất ngọt ngào, cũng chỉ có thể mặc cô.
Hai người trả tiền rồi vội về nhà, Lục Giai Giai kích đông ríu rít không ngừng: “Em cảm thấy vẫn là tấm cuối cùng đẹp hơn, nhưng không thể treo lên, chỉ có thể để hai chúng ta xem thôi.”
Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên: “Em thích thì mỗi năm đều có thể chụp.”
Trên con đường trống trải không một bóng người, Lục Giai Giai oa một tiếng ôm Tiết Ngạn: “Tiết Ngạn, anh thật tốt quá!”
Lục Giai Giai vừa chủ động, gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn đã không kiềm chế được nữa, niềm vui sướng từ tận đáy lòng dâng lên từng chút một, khóe môi lại nhếch cao hơn.

Tiết Ngạn tiễn Lục Giai Giai về đến nhà, cha Lục đang sửa xích xe đạp, Lục Giai Giai chạy vào trong lấy bánh bao từ trong túi ra: “Cha, con đặc biệt mua bánh bao cho cha này.”
Cha Lục nhìn đứa con gái bảo bối của mình, cơn buồn bực trong lòng lại dâng lên.
Ông ta duỗi tay nhận, càng nghĩ càng không nỡ.
Tiết Ngạn lau xe đạp một lượt sau đó mang trả cho Triệu Xã Hội.
Triệu Xã Hội không nhịn được mà đâm thọt: “Các người chụp bao nhiêu ảnh vậy? Muộn như vậy mới về.”
“Cô gái trẻ thích chụp ảnh.” Tiết Ngạn dựng xe cho Triệu Xã Hội: “Hơn nữa là ảnh kết hôn, đương nhiên phải chọn thật kỹ rồi.”
Anh nhấn mạng chữ ảnh kết hôn, Triệu Xã Hội thấy hơi nhồi máu cơ tim, đánh cũng không đánh lại được, chỉ đành nhìn Tiết Ngạn với vẻ bi thương.
Tiết Ngạn chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận