Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 694: Khôi phục kỳ thi đại học 3

Hai năm này, Châu Văn Thanh dãi nắng dầm mưa, sớm đã từ tiểu thịt tươi ngày trước biến thành con khỉ gầy đen rồi, anh ta tức giận muốn chết: “Cô đúng là đồ thô tục.”
Cả đời này của anh ta cũng không biết còn gì để trông cậy nữa.
Thời gian trôi dần, tháng tám, quốc gia xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất, tổ quốc chợt biến đổi.
Tiết Ngạn căn cứ theo thông tin mà Lục Giai Giai cung cấp, cộng thêm tính nhạy cảm đối với xã hội, số lần đi lên thị trấn càng ngày càng nhiều.
Mỗi lần trở về đều có thể mang về một khoản tiền nhỏ.
Cuối tháng mười, chuyện khôi phục kỳ thi đại học đã lan rộng khắp toàn quốc, thẳng đến khi cha Lục thông báo chuyện này trên loa phát thanh.
Toàn bộ thôn Tây Thủy, không, chắc hẳn nên nói là phần tử trí thức trên toàn quốc đều sục sôi.
Có thể thi đại học và về nhà, các thanh niên trí thức ở thôn Tây Thủy đều ngây người ra tại chỗ, sau đó là mừng rỡ như điên, có vài người thậm chí còn lúc cười lúc khóc, giống như điên rồi.
Có người thích thú có người sợ hãi, đặc biệt là mấy người kết hôn với thanh niên trí thức đó.
Lỡ như vừa thi đỗ đại học được trở về thành phố, vậy bọn họ phải làm sao? Con của bọn họ phải làm sao?
Vợ nhà mình có thể thi vào đại học cũng khiến Lục Nghiệp Quốc vui mừng muốn xỉu.
“Nghiệp Quốc, anh vui cái gì? Nếu vợ anh thi đỗ đại học và về thành phố vậy chính là người thành phố, còn sống ở thôn Tây Thủy với anh nữa sao, anh vẫn nên cân nhắc lại con đường sau này cho kỹ đi.”
“Anh nói lung tung gì thế? Sao vợ tôi có khả năng không cần tôi với con được.” Lục Nghiệp Quốc sốt ruột muốn ra tay, dọa người đó sợ hãi nhanh chóng chạy mất.
Mà Châu Văn Thanh nghe được tin có thể thi đại học và về thành phố cũng trực tiếp ném cái cuốc trong tay đi, anh ta lẩm bẩm: “Mình có thể về thành phố rồi, mình có thể về thành phố rồi.”
Lục Thảo vẫn có hơi không phản ứng lại được: “Không phải chỉ là có thể thi đại học thôi hay sao? Có vui như vậy không?”
Châu Văn Thanh không đáp lại cô ta mà cắm đầu chạy về nhà, rất nhiều thanh niên trí thức không làm việc nữa mà liều mạng tìm tài liệu ôn tập.
Tháng mười hai thi đại học, bây giờ đã gần đến tháng mười một rồi, chỉ có hơn một tháng thời gian ôn tập mà thôi.
Còn làm việc gì nữa?
Lý Phân từng thấy qua sách của Lục Giai Giai, lập tức đi đến nhà họ Tiết, trong lòng cô ta tuy kích động nhưng vẫn thận trọng: “Giai Giai, Giai Giai.”
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đang ở trong nhà tranh thủ từng giây từng phút một học hành, Bạch Đoàn ở bên cạnh chơi gỗ xếp mà Tiết Ngạn làm.
Lục Giai Giai nghe thấy tiếng cũng đoán ra được ý tới của Lý Phân, cô lấy một phần tài liệu ôn tập cho cô ta.
“Giai Giai, sao em lại có nhiều tài liệu ôn tập như vậy?” Sau khi kích động qua đi, Lý Phân hỏi.
“Là Tiết Ngạn đấy, lúc trước anh ấy muốn thi bằng tốt nghiệp cấp ba, sau đó mới mua nhiều sách như thế, không ngờ vừa vặn dùng thi đại học luôn.”
“Đúng là quá may mắn, chúng ta có thể cùng nhau thi đại học rồi.” Lý Phân kích động đến mức cả người run lên: “Sớm biết thế chị đã nghe lời em đọc nhiều nội dung cấp ba hơn một chút, không nói nữa, chị phải về nhà đọc sách đây, dù sao cũng chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.”
“Đi đi.” Lục Giai Giai thấy cô ta kích động đến mức nói năng lộn xộn, cũng biết bây giờ cơ thể và tâm trí cô ta đều đang ở chuyện thi đại học.
Lục Giai Giai thuận thế nói: “Chị Tiểu Phân, chị mau về nhà học đi, em cũng phải học đã.”
“Đúng đúng.”
Đợi Lý Phân rời đi, Bạch Đoàn chạy tới ôm đùi cô, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, thi đại học là gì ạ?”
Bạch Đoàn đã hơn hai tuổi, biết chạy biết làm loạn rồi.
“Chỉ là tới một chỗ học hành thôi.”
“Vậy cha cũng đi sao ạ?”
“Ừm, đến khi đó cũng sẽ dẫn cả con cùng đi.”
Bạch Đoàn cười ngọt ngào.
Lúc Lục Giai Giai đi làm cũng đọc sách, có thôn dân hỏi: “Giai Giai, cô cũng muốn thi đại học sao?”
Lục Giai Giai gật đầu.
Năm nay cô mới hai mươi mốt, dung mạo nảy nở, càng ngày càng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, tự mang theo vẻ nhu mì, đặc biệt là khí chất trên người đó, nói thế nào nhỉ, vừa nhìn đã biết là được gia đình giàu có nuôi dưỡng, mang theo phong độ của người trí thức.
Nếu như thi đỗ đại học đi ra ngoài, làm sao có thể còn cần loại chân lấm tay bùn như Tiết Ngạn được nữa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận