Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 887: Cút, không cần tới nữa 2

Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc đến khách sạn tìm Lục Giai Giai, nhưng Lục Giai Giai đã ngồi xe lửa về thủ đô rồi.
Cũng không biết có phải quan hệ huyết thống hay không mà Lục Cương Quốc biết đã hỏng chuyện, em gái anh ta thật sự tức giận rồi.
Trịnh Tú Liên đã sớm muốn từ từ ra sức làm một phen, cô ta bắt đầu tìm cửa hàng.
Phòng cả với phòng tư lấy được đường nhập hàng mà Tiết Ngạn để lại, buổi tối thăm dò mấy lần liền cũng tìm được quảng trường có lưu lượng người đông mà bày sạp bán.
Sáng sớm qua đây chiếm vị trí trước, Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc lớn lên vừa cao vừa to, cũng không ai dám tới gây sự.
Buổi tối Trương Thục Vân đếm tiền trong tay mà mừng muốn xỉu: “Nhập hàng hết hai trăm đồng, không ngờ chỉ mới một ngày mà đã kiếm được hơn một trăm, ngày mai là hồi vốn rồi.”
Phòng cả với phòng tư làm một tuần rồi định rời khỏi Thâm Quyến, bán quần áo đại khái kiếm được hơn một nghìn.
Trịnh Tú Liên thì lại trực tiếp tốn ba nghìn đồng mua một cửa hàng hơn bốn mươi mét vuông, Lục Cương Quốc làm với cô ta, kêu làm gì thì làm cái đó, chẳng qua không còn nhiều lời như bình thường.
Bọn họ chưa từng làm ăn buôn bán, không hiểu bây giờ các cô gái trẻ thích mặc gì, nhập hàng cũng không có cách thức, nhưng cho dù là như vậy thì mỗi ngày cũng kiếm được mấy chục.
Lúc ở nhà trồng trọt, mấy tháng liền mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bây giờ chỉ một ngày đã kiếm được rồi, khiến Trịnh Tú Liên mừng muốn chết.
Mà phòng cả và phòng tư thì lại khác, bọn họ đều có con, cân nhắc cũng rất rõ ràng.
Bọn họ định đợi nhà với cửa hàng xong xuôi, có thể đón con qua đây rồi lại chạy qua đây làm tiếp.
Trước đó, bọn họ ngồi xe đến thủ đô thăm cha Lục và mẹ Lục trước.
Khi rời đi, bọn họ có tìm phòng hai, hỏi có cùng nhau tới thủ đô không.
Đang là thời điểm mấu chốt làm ăn, phòng hai cũng đầu tư rất nhiều tiền của, sức lao động chủ yếu vẫn dựa vào Lục Cương Quốc nên không ai rời người đi được.
Trịnh Tú Liên cười ái ngại: “Chị cả, các chị đi trước đi, đợi qua một khoảng thời gian nữa bọn em ổn định rồi lại đi.”
Trương Thục Vân không nhịn được mà nói: “Em hai, các em cũng quá gấp rồi, trong nhà vẫn còn con cái, trường học cũng không phải nói đổi là đổi ngay được, các em ở đây làm ăn buôn bán còn con cái ở nhà thì phải làm sao?”
“Đợi ở đây ổn định rồi, em với Cương Quốc chạy đi chạy về, tuy khổ nhưng có thể kiên trì thêm, cố chịu đựng là được.”
“...” Chỉ thế?
Trương Thục Vân tỏ vẻ đã hiểu rồi, cũng không quản nữa, cô ta thấy Trịnh Tú Liên đã hơi tẩu hỏa nhập ma.
Bên này, Lục Giai Giai đã khai giảng, lại đầu tư tinh thần vào nghiệp học bận rộn.
Hai phòng thông báo cho Tiết Ngạn, cha Lục và mẹ Lục đến nhà ga đón bọn họ, mà Lục Giai Giai vì có tiết nên không có cách nào đi.
Cha Lục và mẹ Lục vốn muốn từ từ dạy dỗ phòng hai, kết quả hai người họ đều không tới.
Mẹ Lục: “...”
Trong lòng mẹ Lục và cha Lục hoàn toàn vô cảm rồi.
Trương Thục Vân đến nhà của Lục Giai Giai, nhìn căn biệt thự nhỏ được quét dọn sạch sẽ, cũng không biết nên đặt chân xuống kiểu gì.
“Vào trong đi.” Mẹ Lục dẫn người đi vào trong: “Đến tối chúng ta đi ăn một bữa, đúng rồi, phòng trong nhà không đủ, Thục Vân, Ái Quốc, hai đứa tụi bây ở phòng của Tiết Khiêm với Tiết Dương trước, về phần Nghiệp Quốc, tối nay ngủ trên sàn phòng của Bạch Đoàn.”
“Vâng.”
Ba người này ngày nào cũng nhớ mẹ Lục, bây giờ đột nhiên gặp được bà cụ, người nào cũng rụt cổ, không biết nên nói gì.
“Mẹ, mẹ ở đây thế nào ạ?” Trương Thục Vân nhỏ giọng hỏi.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Có thể thế nào? Tôi với con gái tôi có thể sống không tốt được sao, ăn ngon mặc đẹp, tốt hơn mấy đứa nhãi ranh như các cô nhiều, ngày nào cũng chỉ biết chọc tức tôi, cái thứ phiền lòng, sao lòng dạ lại đen tối như thế? Hai cái thứ bụng dạ độc ác.”
“...” Trương Thục Vân dường như phát hiện ra mẹ Lục chỉ gà mắng chó, cô ta cũng không tiện chêm lời vào.
Lục Giai Giai học xong là vội về nhà ngay: “Anh cả chị cả, anh tư, mọi người tới rồi.”
Trương Thục Vân thấy Lục Giai Giai là lập tức đứng dậy, cứu tinh tới rồi: “Em gái, em về rồi.”
“Vâng, bên ngoài nóng quá, các chị đi tắm trước đi, thay bộ quần áo rồi lát nữa em dẫn mọi người ra ngoài đi dạo.”
“Được, bọn chị vừa vặn cũng mang mấy bộ đến thay.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận