Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 580: Cô ta thẹn với lòng 2

Trương Thục Vân sững sờ, vội vàng đảm bảo: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, cho dù không có công việc này thì con cũng sẽ chăm em gái ở cữ, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc em ổn thỏa.”
Trịnh Tú Liên cũng nói: “Con giống chị cả.”
Lục Giai Giai không có mẹ chồng, chuyện ở cữ chắc chắn là người ở nhà mẹ đẻ tới.
Bọn họ đều đã từng sinh con nên có kinh nghiệm.
Cuộc họp ở nhà họ Lục vừa kết thúc thì Tiết Ngạn tới đón Lục Giai Giai, cứ như ở bên ngoài nhìn lén vậy.
“Mẹ, củi trong nhà vẫn đang đốt, con dẫn cô ấy về trước.” Tiết Ngạn tạm biệt mẹ Lục trước.
Mẹ Lục rất thích anh lễ phép, cười tươi như hoa nở: “Đi đi, đúng rồi, ngày mai là sắp hết năm cũ rồi, nhớ dậy sớm dán câu đối nhé.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Con biết rồi.”
Tiết Ngạn nắm tay Lục Giai Giai rời đi.
Anh vừa rời đi, mẹ Lục đã cảm thán, tuy rằng nhà họ Tiết sụp đổ nhưng con cái nhà họ Tiết đều khác với con nhà người ta.
Bà ta nói với ba anh em ngốc kia: “Cái thứ phiền lòng, bình thường có thể thông minh một chút được không? Làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước đi chứ, đầu óc nóng lên là làm, nhất là thằng tư, trước khi nói chuyện có thể động não trước được không?”
Mẹ Lục càng nói càng tức: “Còn để tao biết mày mất não nữa thì tao nhất định sẽ dạy mày một bài học.’
Lục Nghiệp Quốc: “…”
Lục Giai Giai đi đường lại buồn ngủ, cô kéo cánh tay của Tiết Ngạn, phờ phạc hỏi: “Đồ tết anh đã mua hết rồi sao?”
“Ừm, đã mua hết rồi.” Tiết Ngạn cúi mắt nhìn trán của Lục Giai Giai: “Lại buồn ngủ?”
“Ừm.” Lục Giai Giai chậm rãi gật đầu: “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.”
“Vậy đi thôi.” Tiết Ngạn luồn một tay xuống dưới nách cô rồi nhấc lên, bế ngang người Lục Giai Giai.
Giống kiểu cha mẹ đánh con.
Lục Giai Giai: “…”
Cô mặc rất dày, bế như vậy không thấy đau, cũng không khó chịu một chút nào.
Tiết Ngạn chỉ muốn hung dữ với cô gái nhỏ một chút, anh không đả động gì cả, trên thực tế muốn để Lục Giai Giai dỗ anh như hôm qua.
Anh rất thích cô khen anh, Tiết Ngạn lạnh lùng một lúc, cuối cùng cũng về đến nhà, anh mở cửa, định thả cô gái nhỏ xuống, đợi đối phương giống như con mèo nhỏ mềm mại cọ lên người anh.
Cánh tay vừa thả lỏng, anh cúi đầu lại thấy Lục Giai Giai đã tìm được một chỗ thoải mái mà ngủ mất rồi.
Tiết Ngạn: “…”
Anh bất đắc dĩ, chỉ đành mở cửa phòng ngủ, bếp lửa bên trong rất vượng, một luồng hơi nóng phả tới trước mặt, Lục Giai Giai thoải mái cọ vào lòng anh.
Tiết Ngạn đặt cô lên giường, bắt đầu cởi áo khoác ngoài của cô.
Lục Giai Giai buồn ngủ muốn chết, nửa tỉnh nửa mê kéo cái áo xuống một cách thô lỗ, sau đó ném vào góc tường.
Cô liếc mắt nhìn Tiết Ngạn rồi rúc vào trong chăn ngủ tiếp.
“…” Tiết Ngạn không có cách nào với tổ tông nhỏ này, anh chạy ra ngoài gánh nước, gánh nước xong lại bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Đến trưa, anh kéo Lục Giai Giai dậy ăn cơm.
Lục Giai Giai hào hứng uống hết một bát canh xương hầm to, chạy về phòng thì nhìn thấy pháo mà Tiết Ngạn mua.
“Đừng động lung tung.” Tiết Ngạn lấy cái gùi ra.
Lục Giai Giai nhàm chán, nằm lên giường định ngủ tiếp, cô thiu thiu một lúc, nhưng cứ cố tình không ngủ được.
Cô kéo Tiết Ngạn: “Chúng ta làm toán đi, anh nói xem, đợi kỳ thi đại học khôi phục rồi, liệu chúng ta có thể cùng nhau đỗ vào trường ở thủ đô không?”
“Lên đại học…” Tiết Ngạn hơi hoảng hốt.
Tương lai mà Lục Giai Giai miêu tả thật sự quá tốt, có đôi khi Tiết Ngạn thậm chí còn không dám tin.

Buổi tối lại có tuyết rơi lớn, toàn bộ thế giới đều chìm trong một màu trắng của tuyết.
Trong phòng, bếp vẫn đang đốt nên không tính là lạnh, trên cửa sổ dán giấy màu, cửa kính bên ngoài đóng một tầng băng tuyết.
Buổi sáng, Tiết Ngạn rời giường mở cửa ra, gió lạnh thổi vào trong phòng gần như chỉ trong nháy mắt đã giảm đi vài độ.
Anh vội vàng đóng cửa lại, xoa tay, cầm cái chổi trong nhà bắt đầu dọn tuyết.
Tiết Ngạn dọn con đường nhỏ rất dài trước, sau đó vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Nấu cơm xong, nhân lúc có thời gian lại đun tương hồ để dán câu đối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận