Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 682: Trận tranh đấu giữa cha và con 1

Khóe môi Tiết Ngạn hơi nhếch lên, Lục Giai Giai ngược lại nghĩ đến gì đó: “Chuyện này là chị cả với chị tư em làm, vậy chị hai em…”
“Anh không cho.” Tiết Ngạn biết Lục Giai Giai trọng tình cảm, thấp giọng bảo: “Vốn là tìm cái cớ tặng đồ cho bọn họ, bây giờ chị hai không tham gia, nếu cũng cho chị ấy vậy chị cả với chị tư sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa như vậy rất dễ dưỡng thành thói quen bọn họ há miệng là đòi, cho dù người này có tốt bao nhiêu, một khi anh ta đã quen rồi, có một ngày không cho nữa sẽ có khả năng sinh ra lục đục, quan hệ sẽ xa cách.”
“Còn nữa, hôm qua đã tặng một nồi thịt gà rồi, cái nên giúp chúng ta đều đã giúp.”
Lục Giai Giai gật đầu, cô cũng không nghĩ đến mấy chuyện này nữa, dù sao việc có thể giúp cô đều đã giúp rồi, bây giờ con cái nhà họ Lục vẫn là do cô bỏ tiền học phí.
Tiết Ngạn lại hỏi: “Muốn ăn gì?”
Lục Giai Giai bắt đầu chọn món: “Một khoảng thời gian trước không phải làm cá khô hay sao? Nấu cá đi.”
Lúc này mẹ Lục từ bên ngoài đi vào: “Để mẹ nấu cho, các con nào có nấu ngon bằng mẹ?”
Bây giờ việc mà bà ta thích làm nhất chính là nấu cơm, thơm mà.
Bà ta xuống hầm ngầm, bên trên treo toàn là cái khô, ăn một năm rưỡi cũng không thành vấn đề, thịt hun khói trong nhà cũng không ít.
Lúc cha Lục từ thị trấn trở về, ăn canh cá hơi cay, nhìn Bạch Đoàn bò trên chiếu, cả đời này của ông ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ ở với con gái một thời gian dài như thế.
Ôi, quả nhiên con trai đều là thứ ăn hại.
Hôm qua Lục Giai Giai ngủ sớm nên trưa nay mơ màng không ngủ được, nhìn chằm chằm vào Bạch Đoàn chơi đùa.
Buổi trưa, lúc Trịnh Tú Liên đang may quần áo lại có hơi hốt hoảng, bản thân chẳng hiểu tại sao lại thấy hơi tủi thân, nhưng cô ta biết những cảm xúc này là không đúng.
Giữa trẻ con với nhau thường xuyên chơi chung, tin đồn đãi khá nhanh, Lục Thư cẩn thận hỏi Trịnh Tú Liên: “Mẹ, cô út cho bác gái cả một con gà, cũng cho thím tư một con gà, không cho nhà mình sao ạ?”
Lục Hảo sững sờ, cũng ngẩng đầu nhìn cha mẹ.
Lục Cương Quốc dừng lại, anh ta không do dự gì cả mà mở miệng nói: “Đây vốn là đồ của cô út các con, cô muốn cho ai thì cho.”
Trịnh Tú Liên sợ sinh ra quan điểm không tốt cho đám trẻ nhưng cô ta cũng không nói ra chuyện đã thảo luận hôm qua.
Trẻ con không giữ được miệng, lỡ như nói ra ngoài thì không tốt.
“Cha con nói đúng đấy, cô út các con đã bỏ tiền cho các con đi học rồi, vở và bút đang dùng cũng là cô thưởng cho các con. Mấy thứ này vốn không phải chuyện cô út các con nên làm. Cô giúp các con là vì cô coi các con là cháu gái ruột, cũng không thể cảm thấy hiển nhiên rằng cô phải làm như thế.”
Đám trẻ gật đầu nhưng có người trong lòng vẫn khó hiểu.
Buổi tối, Lục Cương quốc hỏi dò: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trịnh Tú Liên nói lại chuyện này một lần, Lục Cương Quốc gãi đầu: “Vợ này, anh cảm thấy chuyện này em làm không thể nói là đúng, cũng không thể nói là sai. Em nghĩ thử xem, em gái giúp nhà chúng ta bao nhiêu chuyện, mấy chuyện này có liên quan gì đến con bé? Nhưng không phải con bé vẫn giúp sao? Chúng ta không giúp không có gì sai, nhưng sau này quan hệ giữa em gái và nhà chúng ta cũng xa cách cũng không có gì sai. Dù sao ai cũng thích người có quan hệ gần gũi với mình.”
“Mấy cái này em đều hiểu.” Trịnh Tú Liên nhếch miệng cười: “Được người giúp quá nhiều, đột nhiên người khác không giúp nữa thật sự có hơi khó chịu, cuối cùng cũng biết giúp nhiều rồi mà không giúp nữa sẽ sinh hận thù, hiển nhiên cảm xúc này cứ vậy mà lên.”
“Vợ.” Lục Cương Quốc nắm tay cô ta.
“Không có gì, thật sự hơi nghĩ một chút là có thể hiểu, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, nếu em thật sự nổi giận vậy mới là vong ân phụ nghĩa chân chính.”
Hai người nói ra, ngược lại những cảm xúc trong lòng Trịnh Tú Liên đó đã tan hết, nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
La Khinh Khinh phát sốt nhẹ nhưng vẫn phải tiếp tục gánh phân, cô ả nôn tới nôn lui, nhìn thấy tay là không ăn nổi gì, cả người gầy đi một vòng.
Cô ả hối hận rồi, hối hận khi ấy bản thân bị ma xui quỷ khiến, vậy mà lại cấu con của Lục Giai Giai.
Cứ cách một lúc, La Khinh Khinh sẽ nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, chỉ sợ có người đẩy lưng cô ta.
Lâm Phong lên núi đi săn, anh ta nghe thấy tiếng cỏ cây lay động bên cạnh, nhanh chóng quay đầu lại: “Ai đó?”
Tiết Ngạn đi ra ngoài, nhìn Lâm Phong với ánh mắt lạnh lùng.
Trong lòng Lâm Phong căng thẳng, anh ta siết chặt ngón tay lại, mở miệng nói: “Anh muốn làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận