Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 79: Anh ấy đã cứu con hai lần

Mẹ Lục cầm đũa gõ một cái vào bát: “Tôi chia lương thực cho mỗi người đều có tính toán, cái nhà này vẫn là tôi làm chủ đấy nhé, tôi cho mỗi người bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, quy tắc đặt ra không cho phép người lớn tiết kiệm lương thực cho trẻ con, cũng không cho phép trẻ con tiết kiệm lương thực của mình cho người lớn, ai phá quy tắc này thì nhịn đói một ngày cho tôi, lương thực tiết kiệm chia hết cho người khác ăn.”
Điền Kim Hoa lập tức không dám ho he gì nữa.
Mẹ Lục tiện đà chuyển hướng: “Đương nhiên, quy tắc này trừ Giai Giai ra, con gái tôi là người có phúc, không cần mấy quy tắc bảo thủ của các cô làm gì.”
“…”
Có mẹ Lục tọa trấn, Lục Giai Giai rất yên tâm.
Mấy năm gần đây quốc gia khó khăn nhất, toàn bộ hậu bối nhà họ Lục có thể sống sót cũng là dựa vào sự quản lý của mẹ Lục.
Mẹ Lục đánh tiếng dọa mấy kẻ không an phận một lượt rồi lại cúi đầu húp một hớp canh cá, mùi thơm phả vào mũi, thật sự quá lâu rồi chưa nếm qua món mặn khiến bà ta cũng không nỡ uống.
Những người khác cũng uống canh dè dặt, uống một hớp lại cắn một miếng bánh ngô trong tay.
“Có con gái đúng là tốt.” Mẹ Lục không nhịn được mà cảm thán.
Lục Viên đã sớm thành người hâm mộ trung thành của Lục Giai Giai, cô bé cười lộ ra bốn cái răng sữa nhỏ: “Là cô út tốt.”
Vì thế trên bàn cơm lại bắt đầu một vòng nịnh nọt mới.
Bữa cơm này nhà họ Lục ăn rất no, ngay cả đám trẻ cũng ợ một cái.
Chỉ có Điền Kim Hoa là mặt mày não nề, mẹ Lục nhìn thấy bộ dáng như mất mẹ ruột của cô ta là thấy phiền.
Bà ta cho Điền Kim Hoa một bát canh cá đã là tốt lắm rồi, nếu không phải có con gái bà ta thì ngay cả canh cá cô cũng không có mà uống đâu.
Cái thứ không biết cảm ơn.
Thấy thời gian đã tới, mẹ Lục đặt cá và bánh vào trong giỏ thức ăn, định đi đưa cơm cho đám người cha Lục.
Giết heo cũng cần thể lực, đặc biệt là xử lý heo rừng vô cùng phiền phức. Cha Lục thân là đại đội trưởng phải trông chừng mọi lúc mọi nơi, ngăn ngừa có người trộm thịt, dù sao bây giờ lương thực cũng túng thiếu, có suy nghĩ cẩn thận cũng là bình thường.
“Đợi đã.” Lục Giai Giai kéo mẹ Lục vào nhà bếp, lại đựng một khúc cá to nữa vào.
Mẹ Lục khó hiểu: “Lấy nhiều như thế làm gì?”
“Cho Tiết Ngạn ạ.” Lục Giai Giai trông cũng không chột dạ tí nào mà rất hào phóng thoải mái, đột nhiên cô như nhớ đến gì đó: “Còn nữa…”
Canh gà vừa mới nấu xong, bởi vì con gà rừng này rất to nên mẹ Lục đã chặt đôi nó, chỉ hầm một nửa, nửa còn lại đặt trong giếng làm lạnh.
Lục Giai Giai cố nhịn nóng kéo đứt đùi gà, lại thêm cái cánh gà nữa, cô nhỏ giọng bảo: “Đùi gà cho cha, còn cánh gà cho Tiết Ngạn.”
“…” Đột nhiên đầu óc mẹ Lục rối như tơ vò: “Cho cậu ta ăn nhiều thế để làm gì? Con nhìn trúng cậu ta à?”
Lục Giai Giai: “… Không ạ.”
Cô nói lại chuyện công điểm cho mẹ Lục hay, rồi mím môi bảo: “Lúc đó cũng chẳng biết đầu óc con bị làm sao nữa, lại đi làm ra loại chuyện này, mẹ nói xem nếu mấy công điểm đó đổi thành lương thực phải đến bao nhiêu tiền chứ? Anh ấy còn từng cứu mạng con hai lần, một lần cuối cùng còn cõng con từ trên núi xuống, bằng không con đã chết chắc ở đó rồi, bây giờ con bắt được con gà rừng, lại may mắn bắt được cả cá, trên người cũng chỉ có chút đồ này là có thể lấy ra được, cũng không thể vong ân phụ nghĩa được.”
Lục Giai Giai đặc biệt nhấn mạnh vào hai câu cuối, cô thật sự không có gì cả, chỉ có mỗi con gà và cá này miễn cưỡng coi như là công lao của cô.
“Con…” Mẹ Lục sốt ruột, nhấn ngón tay vào trán Lục Giai Giai: “Chuyện công điểm mà con cũng dám làm bừa, nếu như bị bên trên kiểm tra chính là ỷ quyền làm bừa rối loạn kỷ cương, đến khi đó cả nhà mình đều bị liên lụy mất.”
“Cho nên con mới muốn lấy lòng Tiết Ngạn để anh ấy đừng nói chuyện này ra.” Lục Giai Giai nuốt nước miếng: “Lâu như vậy anh ấy vẫn chưa nói ra ngoài, chắc là không nói đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận