Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 226: Uống say rồi còn đòi soi gương

Mẹ Lục sinh lòng nghi ngờ, lập tức đi về phía cái tủ đó.
Tiếng bước chân hơi nhẹ nhàng chợt phóng to vô hạn trong tai Tiết Ngạn, anh đã có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt chán ghét của mẹ Lục.
Trong đầu anh không ngừng nghĩ đối sách.
Lúc này Lục Giai Giai lại mở miệng, ngón tay từ từ chuyển qua một vị trí khác: “Ở đó, con muốn một cái gương.”
Mẹ Lục dừng bước chân, nhìn gương mặt nhỏ xinh xắn của con gái rồi cầm cái gương bên cạnh lên với vẻ bất đắc dĩ: “Uống say rồi còn đòi soi gương.”
“Con không soi.” Lục Giai Giai tức giận nằm lên giường, lăn người quay lưng với mẹ Lục.
Mẹ Lục: “…”
Con nhỏ này uống say rồi, tính cách cũng rất nóng nảy.
Mẹ Lục đi tới, cầm cái quạt quạt cho con gái, ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Qua mười mấy phút, hình như Lục Giai Giai đã ngủ say rồi, dưới ánh đèn, lông mi của cô rất dài, nhắm mắt với vẻ yên bình.
Mẹ Lục càng nhìn càng thích, cả đời này bà ta sinh được một đứa con gái xinh đẹp như thế, cho dù chết cũng có vốn mà chém gió.
Vẫn là con gái bà ta khiến bà ta nở mày nở mặt.
Qua vài phút nữa, mẹ Lục lặng lẽ đặt cái quạt xuống, sau đó thổi tắt ngọn đèn dầu rồi đóng cửa rời đi.
Đợi xung quanh hoàn toàn yên ắng, một chân Tiết Ngạn thò từ trong tủ ra ngoài, anh chỉnh lại quần áo, sau đó đi dến bên giường.
Tiết Ngạn duỗi tay, vừa định chạm lên mặt Lục Giai Giai nhưng cũng đúng lúc này thì Lục Giai Giai mở mắt, cô duỗi tay nắm lấy cánh tay anh.
“Em không nói.” Lục Giai Giai ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh.
Tiết Ngạn hơi nhếch khóe môi lên, nhân lúc cô say rượu mà to gan, duỗi tay nhéo má cô: “Ừm.”
Lục Giai Giai nhíu mày, trở tay đánh lên mu bàn tay của Tiết Ngạn, nghiêm túc dạy dỗ: “Chỉ có thể là em sờ anh, không thể là anh sờ em.”
“Dữ như vậy à.”
Tiết Ngạn rút tay về, anh nhìn sắc trời bên ngoài, nói với vẻ lưu luyến không rời: “Tôi đi đây.”
“Không được đi.” Lục Giai Giai kéo áo Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn quay đầu, con ngươi màu đen nhuộm thêm ý cười, giọng anh hơi khàn: “Tại sao không cho tôi đi?”
“Em không ngủ được, anh phải dỗ em ngủ.” Lục Giai Giai nửa ngồi dậy.
Tiết Ngạn nhìn cô với ánh mắt nặng nề, nuốt nước miếng: “Dỗ thế nào?”
“Như vậy.” Lục Giai Giai kéo Tiết Ngạn đứng quay lưng lại với mình, sau đó trèo lên, một tay cô vắt lên bả vai của anh, thoải mái nằm trên đó: “Em muốn ngủ như vậy.”
Gương mặt nhỏ vừa chạm vào cánh tay, Lục Giai Giai đã lập tức thấy buồn ngủ, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, tầm nhìn cũng bắt đầu mơ hồ.
Tiết Ngạn không ngờ Lục Giai Giai sẽ leo lên lưng mình, hai tay anh vòng ra sau lưng đỡ cô, chỉ sợ cô không thoải mái.
“Em muốn đung đưa.” Lục Giai Giai lười tiếng nhỏ giọng bảo, lại đưa ra yêu cầu khác nữa.
Cục tròn nhỏ sau lưng hoàn toàn tin tưởng anh, vừa mềm mại vừa thơm thơm, còn yêu cầu anh đung đưa ru ngủ, Tiết Ngạn không biết đã là lần thứ bao nhiêu siết ngón tay lại. Cuối cùng, chỉ có thể nhịn cơn khó chịu khắp người đi qua đi lại trong phòng dỗ Lục Giai Giai ngủ.
Có được cảm giác an toàn mà mình muốn, Lục Giai Giai rất nhanh đã ngủ mất.
Tiết Ngạn không biết đã cõng Lục Giai Giai bao lâu trong phòng cô nữa, chỉ biết sắc trời bên ngoài đã hơi sáng, lúc này anh cẩn thận đặt Lục Giai Giai về giường, sau đó im hơi lặng tiếng rời đi.
Buổi sáng Lục Ái Quốc tỉnh dậy phát hiện cửa lớn không cài then, cũng không dám hé răng nửa lời.
Tối qua mải ăn uống no nê rồi uống rượu, không nhớ ra cửa lớn trong nhà chưa đóng kỹ.
Nếu như để mẹ anh ta biết được, chắc chắn sẽ bị ăn chửi mất.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau đi gánh nước?” Mẹ Lục vừa mở cửa đã nhìn thấy Lục Ái Quốc đứng ngây người ở cổng.
“Vâng, vâng.” Lục Ái Quốc cười lấy lòng, vội vàng đi vào phòng bếp lấy thùng nước.
Mẹ Lục bĩu môi với vẻ chán ghét.
Con trai thằng nào cũng ngu hết trơn!
Nấu xong bữa sáng, mẹ Lục đi vào phòng Lục Giai Giai, nhìn thấy cô vẫn đang ngủ say cũng không nỡ gọi dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận