Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 275: Chưa kết hôn cô đã mặc như thế rồi

Anh ta hơi dừng tay, nghĩ đến khi ở nhà họ Điền.
Đại Sơn có thế nào cũng không muốn theo anh ta mà cứ đòi theo Điền Kim Hoa, anh ta đi qua muốn kéo Đại Sơn về.
Kết quả lại bị Đại Sơn đá vào hông.
Lục Cương Quốc chưa từng nghĩ con trai mình sẽ biến thành cái dạng này, hay là nói gen nhà họ Điền mạnh, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã khiến Đại Sơn quăng hết những lời chỉ bảo trong nhiều năm như vậy ở nhà họ Lục ra sau đầu.
Thời buổi này đăng ký kết hôn nhiều mà ly hôn thì ít.
Nhân viên công tác đợi một lúc, thấy người đàn ông này nhìn sổ hổ khẩu trước mặt đến ngây người mà hơi mất kiên nhẫn, anh ta duỗi tay gõ lên bàn: “Có ly hôn không?”
Lục Cương Quốc mím môi, nặn ra một chữ từ trong cổ họng: “Ly.”
Điền Kim Hoa cũng bị mẹ Điền đẩy ra trước mặt.
Mẹ Điền cười: “Đồng chí, là hai người bọn họ ly hôn.”
Tiết Ngạn không ngờ Lục Cương Quốc lại tới đây ly hôn, anh cầm cái gùi định đi.
Một nữ nhân viên công tác đăng ký kết hôn vừa đi lấy nước, khi vòng về trông thấy Tiết Ngạn, cô ta quan sát quần áo của anh một lượt: “Anh tới kết hôn hay tới ly hôn.”
Tiết Ngạn nâng mắt lên, ngón tay cuộn lại: “Tôi… tôi… tôi muốn tới hỏi kết hôn cần làm gì?”
Câu hỏi đơn giản giống như vậy, ngày thường nhân viên công tác hoàn toàn không muốn để ý đến Tiết Ngạn.
Nhưng bây giờ ít người, cô ta đang nhàm chán nên trả lời câu hỏi của anh.
“Cần sổ hộ khẩu của hai bên.” Nhân viên nữ nhíu mày: “Đúng rồi, bây giờ đang lưu hành đi tới tiệm chụp ảnh để chụp ảnh kết hôn trước đấy, nếu anh có năng lực thì không thể thiếu cái này, tương lai kết hôn có thể treo trong nhà, anh đi xem thử là biết ngay thôi, còn nữa…”
“Bỏ đi, anh đi theo tôi, tôi có vài chuyện dặn anh đây.”
Tiết Ngạn ngây người nhưng lại theo bản năng đi theo.
Nhân viên nữ ngồi vào chỗ của mình, hai chân vắt chéo đưa bản mẫu cho Tiết Ngạn.
Trong bản mẫu là ảnh chụp đôi vợ chồng mới cưới, hai người đều mặc áo sơ mi trắng, quần áo chỉnh tề, cười rất rạng rỡ.
“Khi anh kết hôn cũng đừng mặc đồ rách rưới nhé, thế này là không tôn trọng bên nữ đâu, anh nhìn những người tới đăng ký kết hôn trong đại sảnh đi, đều mặc quần áo mới hết, nếu anh mặc thế này, bên nữ chỉ sợ sẽ tức chết đó.”
Nhân viên nữ nói rồi nhìn cái quần xắn đến cẳng chân của anh và cái áo màu tro vá chằng vá đụp.
Xưa nay Tiết Ngạn không coi trọng vẻ ngoài, nhưng dưới ánh mắt của nhân viên công tác, trên gương mặt lạnh lùng lại có hơi cứng ngắc.
Nhân viên nữ nhắc nhở: “Kết hôn cũng chỉ có một lần này, kiểu gì cũng phải mặc một bộ đồ đẹp, cũng may anh tới đây hỏi sớm, nếu không hỏi mà ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ bị bên nhà gái đánh một trận.”
“Còn cần chú trọng như vậy sao?” Tiết Ngạn căng cứng người, giọng nói hơi khàn.
“Cũng không có gì.” Nhân viên nữ nuốt nước bọt, đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy: “Đúng rồi, chọn ngày đẹp cũng phải chú ý thời gian nhé, cuối tuần không làm việc đâu, đừng để đến lúc đó chọn xong ngày rồi đi tới đây lại đóng cửa, đến khi đó tâm trạng tốt đều bị phá hỏng hết.”
Tiết Ngạn gật đầu.
Nhân viên nữ lại chỉ vào cái bảng cách đó không xa: “Trên đó có hướng dẫn quy trình, anh tự làm quen đi nhé, đừng để bên nữ lo lắng, bớt cho đến khi đó đi nhầm trình tự lại lãng phí thời gian.”
“Tôi… tôi biết rồi.” Tiết Ngạn mím môi tìm hiểu quy trình ở cục dân chính một lượt sau đó mới ra khỏi cửa.
Thủ tục ly hôn rất nhanh, Lục Cương Quốc và Điền Kim Hoa chỉ tốn mười mấy phút đã thành người ở hai nhà.
Hai người chia xong con, Điền Kim Hoa liên mồm nói không cần cái thứ ăn hại ở nhà, kiểu gì cũng chỉ cần con trai mình.
Trong lòng cô ta, con trai chính là chỗ dựa của cô ta, có con trai trong tay, sẽ có một ngày Lục Cương Quốc tái hôn với cô ta.
Lục Cương Quốc cất giấy ly hôn đi.
Con trai không muốn theo anh ta, anh ta cũng không có cách nào khác, đợi chịu khổ rồi sẽ biết trước đây mình trải qua cuộc sống tốt thế nào.
Anh ta đựng xong đồ rồi rời đi, Điền Kim Hoa đuổi theo với vẻ không cam lòng: “Lục Cương Quốc, anh là đồ bội bạc, vợ và con trai đều không cần, chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi, anh nói xem rốt cuộc tôi có chỗ nào không phải với anh hả, tôi đẻ bốn đứa con cho anh mà anh nói ly hôn là ly hôn luôn.”
“Là cô không cần tôi trước.” Lục Cương Quốc liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa, sau đó sải bước rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận