Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 83: Phần này là của Tiết Ngạn!

Lục Nghiệp Quốc chỉ hận không thể chọc mù mắt mấy tên đàn ông đang nhìn chằm chằm vào em gái mình.
Anh ta đảo mắt nhìn một vòng thấy Tiết Ngạn cũng nhìn chằm chằm, trong nháy mắt lại vang lên tiếng chuông cảnh báo.
“Để cha cầm cho.” Cha Lục vui vẻ nhận cái giỏ trong tay con gái mình, đổi cách xưng hô rất tự nhiên.
Giống như vợ ông ta nói, gọi như vậy nghe tây hơn.
Lục Giai Giai ở bên cạnh cha Lục, lén nói riêng: “Cha, hôm nay có món ngon đó.”
“Món ngon gì thế?” Cha Lục nhìn con gái, hiếm khi có vài phần mong chờ.
Lục Giai Giai từ trong ký ức biết tính cách của cha Lục điềm tĩnh. Ông ta thân là người cầm lái của nhà họ Lục không thích thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, ví dụ như mình thích ăn gì và uống gì.
Với ông ta, dường như ăn cơm gì cũng được, vì ông ta chỉ có dẫn đầu chứ không ôm oán hận mới có thể trấn áp được con trai và con dâu bên dưới.
Lục Giai Giai giãn mày tươi cười, gương mặt xinh đẹp trông khá gian xảo, thấp giọng đáp: “Hôm nay có cá ạ.”
“Cá.” Cha Lục lập tức cũng hạ thấp giọng, ông ta mở một góc giỏ ra, vậy mà lại có một bát cá to và bánh bột ngô.
Ông ta nhíu mày: “Cá ở đâu ra vậy? Các con đã ăn chưa?”
“Hôm nay đi giặt quần áo, con và Lục Hoa, Lục Hảo bắt được bốn con cá khoảng hai cân rưỡi, nay làm một con, trong nhà vẫn còn rất nhiều nữa ạ.”
“Sao lại để con đi giặt đồ?” Cha Lục ngay tức khắc bắt được trọng điểm.
Trước đó không lâu con gái ông ta mới rớt xuống nước, giờ đi tới bên hồ giặt quần áo nguy hiểm biết bao.
“… Đừng quan tâm cái này cha ơi.” Lục Giai Giai bảo: “Còn một tin mừng nữa, đợi lát nữa cha ăn sẽ biết ngay.”
Hai người ở phía trước nói chuyện, Lục Thảo theo phía sau tức đến mức muốn nghẹt thở.
Từ nhỏ cô ta đã biết chú hai của mình là một người ăn nói cẩn trọng, khi không nói chuyện mặt mày lạnh lùng, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào ai cũng như nhìn thấu được suy tính nhỏ trong mắt người đó.
Cho dù cô ta là đứa cháu ruột của cha Lục cũng không dám thân thiết bao nhiêu.
Nhưng mỗi lần cha Lục nhìn thấy Lục Giai Giai đều giống như biến thành một người khác, tựa như cha hiền dịu dàng vậy.
Lại nhìn đến cha mình, Lục Thảo thở hồng hộc liếc mắt nhìn bác cả Lục đang nghỉ ngơi ở cách đó không xa.
Cha cô ta không chỉ không tới đón cô ta mà còn cần cô ta đưa cơm tận qua đó.
Hai ông anh trai cũng thế, chẳng một ai thân thiết với cô ta cả.
Lục Giai Giai vừa đến chỗ ăn cơm, ba anh trai đã lập tức vây tới, ba người bọn họ vừa tiếp xúc với heo rừng nên trên người mang theo mùi tanh như có như không.
Cô bịt mũi, nói một cách không hề khách sáo: “Các anh hôi quá.”
Ba anh trai chùi tay, lúng túng đáp: “Không có nước rửa mà.”
“Cách xa con gái tôi một chút.” Cha Lục phẩy tay với bên cạnh, bắt đầu chia cơm.
Thức ăn cho mỗi người đều đã đặt sẵn trong bát nhỏ, Lục Giai Giai lấy từ bên trong ra đưa cho các anh, một phần cuối cùng đưa cho cha Lục.
“Cá, trời ơi!”
Lục Nghiệp Quốc suýt thì nhảy dựng lên, bị cha Lục đập cho một cái.
Gân xanh trên trán cha Lục suýt thì nổ tung: “Mày có còn muốn ăn cơm yên ổn không?”
Chia cho bốn người xong, cha Lục mở nắp bát của mình ra, bên trong ngoại trừ cá còn có một cái đùi gà.
Ông ta không động vào đùi gà trước mà hỏi: “Con đã ăn chưa?”
“Con ăn rồi ạ.” Lục Giai Giai không nhìn ông ta mà cúi đầu đưa một cái bánh bột ngô tới: “Con gà rừng này là hôm nay con lên núi bất cẩn nhặt được, chỉ có một mình cha có đùi gà thôi đó.”
Cha Lục được dỗ trong lòng cực kỳ thoải mái nhưng ông ta vẫn muốn để dành đùi gà lại: “Mẹ con thích ăn đùi gà.”
“Có, ở nhà còn nhiều thịt gà lắm ạ, cái này đặc biệt để cho cha.” Lục Giai Giai lắc cánh tay của cha Lục, khóe môi xị xuống: “Cha mau ăn đi, đây là con dành riêng cho cha thôi đó, lần đầu tiên con gái cha lên núi bắt được gà rừng, nếu cha không ăn con sẽ giận đó.”
“Cha không ăn hả, không ăn cho con ăn, lần đầu tiên em gái cho đùi gà, cơ hội này cứ để con đi.” Lục Nghiệp Quốc với đũa vào trong bát của cha Lục.
“Cút!” Cha Lục che bát lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận