Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 409: Xác định thời gian xem mắt, ba ngày sau! 2

Mẹ Lục hất cằm: “Có chí hướng này là tốt, chỉ sợ không có chí hướng không dám nghĩ, mấy đứa đều chăm chỉ học hành đi, mấy thứ này sớm muộn gì cũng dùng tới, qua ba ngày nữa là khai giảng rồi, đứa nào muốn học thì báo danh hết.”
Vài năm trước khi xảy ra chuyện, người trong thôn đều nói đi học vô dụng nhưng mẹ Lục lại cảm thấy vớ vẩn.
Đạo lý lớn bà ta không hiểu, bà ta chỉ biết mấy người làm việc ở công xã đều biết chữ, khi tuyển công nhân cũng có giới hạn học lực.
Đi học làm sao có thể vô dụng được? Nếu như thật sự không cần vậy sao mấy cương vị công tác này lại tuyển người biết chữ, người không biết chữ ngay cả tư cách cạnh tranh cũng không có.
“Năm nay cho đi học hết, trong nhà bỏ tiền, nhưng đi rồi phải chăm chỉ học, ai học không tốt sẽ giống như cha mấy đứa, trực tiếp quỳ ở cửa nhà mình một tối!”
Ba anh em: “…”
Lần này đám trẻ đều biết bọn họ từng quỳ rồi.
Lục Giai Giai trộm cười.
Cách ngày, mẹ Lục lên thị trấn lấy ảnh về, thuận tiện gửi đồ qua cho anh ba.
Hôm chụp ảnh gia đình đó Lục Giai Giai chịu tội lớn như thế, mẹ Lục cũng không có hảo cảm với bức ảnh này nên tùy tiện bồi giấy để trong phòng khách.
Cũng vào hôm nay, công việc của Tiết Ngạn đã hoàn toàn được quyết định, tin tức này trực tiếp bùng nổ trong thôn.
Tiết Ngạn ăn lương nhà nước?
Không chỉ thành phần thay đổi mà bây giờ còn có một công việc tốt như vậy, người trong thôn đều thổn thức.
“Nhà họ Tiết đổi vận rồi sao? Ngày tháng này thật sự càng ngày càng tốt lên.”
“Đứa trẻ Tiết Ngạn này vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, nó làm việc lợi hại nhất đấy.”
“Heo rừng là thứ mà người bình thường có thể tùy tiện giết chết sao? Khí vận của nhà họ Tiết lại lên rồi, cơ mà cậu ta hai mươi ba tuổi rồi vẫn chưa lấy vợ, chắc rất nhanh bà mai sẽ tới cửa thôi!”
Thời buổi này hai mươi ba tuổi quả thật đã tính là đàn ông già rồi.
Trong lúc nhất thời có rất nhiều người nổi lên suy nghĩ.
Mà Tiết Ngạn thân là nhân vật chính, hai ngày này thích nhất chính là đút cho ăn, mỗi ngày đều mua đồ ngon khác nhau cho Lục Giai Giai, nhân lúc không có người hỏi xem cô có béo không.
Vết thương của Lục Giai Giai đã hoàn toàn kết vảy, băng gạc trên đầu cũng lấy xuống.
Ban đầu có vải xô màu trắng che vảy máu nên Lục Giai Giai cảm thấy vẫn đẹp như trước đây thôi.
Nhưng bây giờ lấy băng xuống, vảy máu màu đen giống như một con rết bò trên cái trán trắng trẻo của cô.
Giống như một vết mực đen nhỏ lên trên bức tranh đẹp vậy.
Lục Giai Giai soi gương mà hơi buồn bã, không có cô gái nào không thích cái đẹp, bây giờ cô đã có thể nghĩ đến hình dạng của vết sẹo rồi.
Cô đi làm, Lục Thảo nhìn thấy cô mà sững sờ, thấy xung quanh không có người trực tiếp phụt cười thành tiếng.
Lục Giai Giai: “…”
“Lục Giai Giai, chị đúng là xấu đi rồi, mấy ngày trước chị đeo băng gạc nên mọi người còn không tin, nhưng bây giờ thì sao? Gương mặt có đẹp bao nhiêu để lại một vết sẹo lớn như thế cũng không có cách nào nhìn thẳng.”
“Cô cứ cười đùa đi.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Lục Thảo từ trên xuống dưới: “Trước khi cô chê cười người khác hãy nhìn lại bản thân mình trước đi, có vết sẹo thì sao? Có thế nào đi chăng nữa cũng không xấu bằng cô được!”

“Chị!” Lục Thảo nhìn gương mặt nhỏ hồng hào của Lục Giai Giai, cắn răng: “Chị cứ mạnh miệng đi, rồi sau này chị sẽ phải khóc.”
Lục Giai Giai mím đôi môi đỏ: “Tôi khóc á, tôi có gì mà phải khóc? Vết sẹo sẽ từ từ nhạt đi, còn cô thì sao, không phải nói muốn gả cho Châu Văn Thanh hay sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa có tin thế, không phải anh ta không muốn lấy cô đấy chứ?”
Cả người Lục Thảo lập tức như bị giẫm phải đuôi, cô ta hét chói tai: “Chị cứ đợi đó, Châu Văn Thanh sắp là của tôi rồi.”
“Vậy chúc cô may mắn nhé.” Lục Giai Giai vòng qua cô ta, bước về phía xa.
Tin tức trên đầu cô có một vết sẹo lan nhanh đi, thật ra nhìn tổng thể cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc bao nhiêu, đến lúc đó vảy đen tróc ra, nói không chừng hoàn toàn không để lại sẹo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận