Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 676: Sao thế

Bạch Đoàn cầm tay Lục Giai Giai đặt lên bụng mình, làm ra động tác vỗ con hổ vải.
Lục Giai Giai: “…”
Cô bế Bạch Đoàn về phòng, sau đó vỗ nhẹ người cậu bé, lúc này Bạch Đoàn mới hài lòng ngủ mất.
Đợi Bạch Đoàn được dỗ ngủ, Lục Giai Giai đến phòng bếp nhóm lửa cho mẹ Lục, thời tiết này nấu cơm đúng là như đi tắm, cả người Lục Giai Giai đã sắp trốn đến cửa rồi, lúc nào thiếu củi thì bỏ vào trong, không thiếu thì trốn tới chỗ xa.
Tiết Ngạn đi làm về thì trong nhà đã nấu cơm xong, cha con nhà họ Tiết cũng theo qua đây, mọi người ăn cơm xong lại ngủ trưa.
Lục Giai Giai ngủ bên cạnh Bạch Đoàn, chiếu cũng không biết xử lý thế nào mà mát mẻ, ngủ rất thoải mái.
Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai vài giây.
Cô cảm giác được tầm nhìn mới chuyển ánh mắt tới, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Ngủ ở đây đi.” Tiết Ngạn gõ ngón tay vào chỗ bên cạnh mình.
“Không, nóng lắm.” Lục Giai Giai thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ trưa.
Mùa đông Tiết Ngạn chính là một lò sưởi ấm lớn, ấm áp lại dễ chịu.
Nhưng mùa hè… cũng chính là một cái lò lớn.
Ai bằng lòng ôm cái lò ngủ vào mùa hè cơ chứ, cách anh gần một chút, Lục Giai Giai đã cảm thấy nhiệt độ tăng cao rồi.
Có đôi khi ngón tay của Tiết Ngạn chạm lên cánh tay cô, cả người cô đã giống như bị phỏng vậy.
“Anh tự ngủ đi.” Lục Giai Giai nghĩ ngợi, mở một mắt ra, cô bán đứng con trai mình một cách vô sỉ: “Hay là anh ôm Bạch Đoàn ngủ đi?”
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Bạch Đoàn hình như còn định chảy nước miếng, hừ một tiếng, gối tay sau đầu rồi ngủ.
Nhưng người anh thật sự quá nóng, Lục Giai Giai giả bộ không nghe hiểu, thậm chí còn trở mình quay mặt vào trong.
Không biết ngủ bao lâu mà cô cảm thấy sau lưng rất nóng, sờ cổ mình lại thấy ra mồ hôi, lẩm bẩm vài tiếng rồi dùng tay quạt gió.
Vẫn rất nóng, cô trở mình, sau gáy đụng vào một bức tường.
Bức tường này còn vô cùng nóng.
Bàn tay to của Tiết Ngạn lặng lẽ đặt lên eo của Lục Giai Giai.
Nhiệt độ trên tay anh rất nhanh đã xuyên qua áo sơ mi mỏng, Lục Giai Giai lập tức cảm thấy mình là một củ khoai lang nướng.
Cô mở bừng mắt, quả nhiên nhìn thấy Tiết Ngạn ở bên cạnh.
Anh nhắm mắt đang ngủ, cũng không biết đã tỉnh hay chưa.
Cô muốn bò ra ngoài tìm mẹ Lục ngủ nhưng vừa cử động đã bị người giữ eo.
“…” Lục Giai Giai khóa trên người anh, vừa mới tỉnh lại đã hơi cáu kỉnh: “Người anh vượng hỏa quá, phòng đều sắp bị anh đốt luôn rồi.”
“Ừm.” Tiết Ngạn cụp mí mắt với vẻ buồn bã: “Gần đây em không cho anh đụng vào.”
“…” Còn không phải vì anh quá nóng hay sao, nóng như quả cầu lửa ấy.
Lục Giai Giai cắn răng: “Anh không mệt sao? Ngày nào đi làm cũng muốn đụng tới đụng lui, một năm trước lúc mang thai em đã nói người anh quá nóng, anh còn cách em xa một chút, bây giờ em nói anh quá nóng, anh lại chỉ hận không thể đè lên người em, quả nhiên Bạch Đoàn quan trọng hơn em.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai nói rồi lại nói, còn thật sự tìm được cái cớ, cô lau mồ hôi mịn trên trán: “Anh thương Bạch Đoàn như thế thì đi tìm Bạch Đoàn ngủ đi, em đi tìm mẹ ngủ.”
Tiết Ngạn không nói gì cả, nhưng vẫn buồn bực giữ eo không buông, Lục Giai Giai muốn đi cũng không thể đi được.
Mặt trời bên ngoài gay gắt đã sắp nướng khô mặt đất, bên trong còn có một mặt trời to bự nữa, Lục Giai Giai thật sự rất nóng, chưa đến một lúc cả người đã đổ mồ hôi.
Cô than thở: “Buổi tối, buổi tối cũng được…”
Tiết Ngạn lập tức buông lỏng tay.
Lục Giai Giai vội vàng chạy đi.
Không chỉ cô không thể chịu được sức nóng trên người Tiết Ngạn mà Bạch Đoàn cũng không thích, thời tiết càng nóng càng không cho anh bế.
Lúc không có ai còn mím môi tủi thân, một khi có người tới là quay ngoắt với Tiết Ngạn, kêu cứ phải gọi là thảm thiết.
Tiết Ngạn nhân cơ hội này ra sức bắt nạt Lục Giai Giai, lọn tóc bên gò má cô ướt nhẹp dính lên gương mặt trắng trẻo, sau lưng cũng đổ mồ hôi.
Vất vả lắm mới nghỉ ngơi một lúc thì Tiết Ngạn lại đè lên, nóng đến mức Lục Giai Giai hoa mắt chóng mặt.
Thấy anh lại nắm cẳng chân mình, cô bực bội, đá một cước lên bả vai rộng và rắn chắc của anh.
Tiết Ngạn cách gần mép giường không phòng bị mà ngã xuống.
Tiết Ngạn lảo đảo, tay vẫn còn nắm mắt cá chân trắng nõn của cô.
Cô thật sự sợ anh rồi, người này ngày nào cũng đi làm, cũng không biết sức ở đâu ra nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận