Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 705: Thôn chúng ta chỉ có một người thi đỗ sao

Cô ta không nghe được gì khác, chỉ biết Châu Văn Thanh không thi đỗ.
“Cái gì, thôn chúng ta chỉ có một người thi đỗ sao?”
Cha Lục lẩm bẩm: “Các người cho rằng thi đại học dễ ăn như vậy sao, có thôn còn không có một người nào kia kìa, giao bài trắng cũng đầy ra đấy.”
“Vậy đó là ai hả?” Thôn dân tò mò.
Cha Lục lập tức cười tươi như hoa nở: “Thôn chúng ta chỉ có Lục Giai Giai thi đỗ đại học, là sinh viên đại học duy nhất.”
Cái gì? Chỉ có mình Lục Giai Giai thi đỗ đại học, còn là với thành tích rất cao.
“Vậy đó, con gái tôi… đồng chí Lục Giai Giai còn là thủ khoa của huyện chúng ta, lát nữa thị trấn sẽ tới đây trao vải đỏ, không nói nữa, tôi về nhà báo tin mừng đây.” Cha Lục đạp xe đạp rời đi một cách vội vàng.
Lục Giai Giai là thủ khoa huyện này? Toàn bộ thôn dân đều ngây người, vậy chẳng phải trong vùng núi hẻo lánh này của bọn họ có phượng hoàng vàng bay ra hay sao?
Còn là một người duy nhất.
Tiết Ngạn giẫm phải vận may khỉ gió gì thế, lấy được một cô vợ vừa có tiền lương vừa xinh đẹp cũng thôi đi, kết hôn rồi vợ không chỉ thi đỗ đại học mà còn là thủ khoa huyện.
Lục Thảo thở gấp hai hơi rồi trực tiếp ngất xỉu ra đất.

Mẹ Lục nghe xong lời của cha Lục, trái tim đập thình thịch, bà ta vỗ đùi một cái: “Con gái tôi có bản lĩnh.”
Không được, bà ta chính là mẹ của thủ khoa, bà ta phải ra ngoài nở mày nở mặt.
“Đại Nha, con gái bà thi đỗ đại học rồi, thật sự chúc mừng nhé.”
Nhưng có người lại khó chịu trong lòng, há miệng nói: “Đại Nha, thôn chúng ta chỉ có con gái bà là người duy nhất đỗ đại học, con rể bà cũng nói sẽ thi cơ mà, sao lần này không đỗ thế?”
“Có gì đâu? Tiết Ngạn không thi đỗ đại học nhưng nó có bản lĩnh.” Mẹ Lục trợn trắng mắt: “Nó lấy được cô vợ thi đỗ đại học, ai dám coi thường.”
Một bộ phận người muốn xem trò cười đó đều sững sờ.
Đúng rồi, cho dù Tiết Ngạn có thi đỗ đại học hay không nhưng vợ người ta đã đỗ, còn là hạng nhất ở huyện bọn họ.
Mẹ Lục lẩm bẩm: “Đây mới là lần thi đại học đầu tiên, không thi đỗ cũng rất bình thường, dù sao thôn chúng ta mới có một mình con gái tôi, có người ngày nào cũng ồn ào nói mình thi đỗ, kết quả còn không phải không đỗ hay sao?”
Bà ta đảo trắng mắt, quay ngoắt mông bỏ đi.
Lục Giai Giai đang khâu gấu nhỏ cho Bạch Đoàn, con hổ vải vẫn trông chẳng ra ngô ra khoai, cô quyết định sẽ đổi một động vật nhỏ tàn tạ khác.
Cha Lục đạp xe đến cổng nhà họ Tiết, trực tiếp dựng xe ở bờ tường, dùng sức đẩy cửa.
Cửa không khống chế được lực đạo va sầm vào tường, động tĩnh không nhỏ, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn lập tức ngẩng đầu.
Cha Lục nhìn Lục Giai Giai với vẻ kích động: “Con gái, con đã đỗ đại học rồi, nhà họ Lục chúng ta đúng là được tổ tiên phù hộ, con gái cha thi đỗ đại học rồi, còn là hạng nhất huyện ta nữa.”
Lục Giai Giai sững sờ, từ trong này biết được rất nhiều thông tin, cô thành thật nói: “Cha, con ôn tập lâu hơn người khác rất nhiều, đỗ cũng rất bình thường thôi.”
Cha Lục tranh luận, mặt và cổ đều đỏ tía tai: “Thời gian học dài thì nhất định sẽ đỗ hay sao? Con nhìn anh cả con, thời gian học cũng dài như anh ba con, kết quả vẫn thi được trứng ngỗng.”
“…” Lục Ái Quốc hào hứng vui vẻ chạy tới đây báo tin mừng còn chưa vào cửa đã bị đả kích, anh ta thậm chí còn không biết mình có nên vào hay không.
Cha Lục cũng nhìn thấy Lục Ái Quốc, ông ta thấy con trai lớn đứng ở cửa với vẻ ngơ ngác, nhanh chóng hỏi: “Mày nói cho em gái mày nghe, năm đó khi mày đi học không phải như thế hay sao?”
Lục Ái Quốc: “…”
Rõ ràng thằng hai và thằng tư thi cũng chẳng ra làm sao, sao luôn lấy anh ta ra làm điển hình vậy?
Trong lòng Lục Ái Quốc rơi lệ nóng, gật đầu với vẻ mặt bi thương.
Thôn dân cũng vây lại, trái một câu phải một câu khen Lục Giai Giai, rất nhanh sân nhà họ đã chật ních người.
“Tôi biết ngay Giai Giai nhất định có thể thi đỗ mà, các người không biết đứa trẻ này từ nhỏ đã ưu tú rồi, chuyện nó muốn làm không phải đều có thể làm hết hay sao?”
“Tôi thấy Giai Giai mới là phúc tinh, làm gì thì được cái đó? Bà xem gia đình cũng sống càng ngày càng tốt.”
“Còn biết đẻ con nữa chứ, nhìn Bạch Đoàn mà xem, lớn lên đẹp bao nhiêu, thôn này không ai có thể so được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận