Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 360: Ghen, ghen, lại ghen 1

Lục Giai Giai cũng khép hai chân lại, trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt to nhìn Tiết Ngạn với vẻ ngoan ngoãn, bộ dáng anh nói gì thì cô cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Tiết Ngạn được nước làm tới hỏi dò, giọng anh trầm thấp: “Sau này có thể đừng đi gần anh ta quá được không?”
“…” Lục Giai Giai nhìn thấy vẻ thấp thỏm trong mắt anh, hình như… không có cảm giác an toàn.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em với anh ta cũng không thân quen gì, sao có khả năng đi gần anh ta được? Em chỉ đi gần anh thôi.”
Cả người Tiết Ngạn giống như bị phỏng, con ngươi của anh co rút lại, lỗ tai lập tức đỏ lên, ngón tay thon dài của anh nắm chặt ga giường, thẳng đến khi vết thương trên cánh tay thoáng truyền tới cơn đau mới buông ra.
Lục Giai Giai nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy tai của Tiết Ngạn đỏ bừng.
Tiết Ngạn vừa cao vừa to, bình thường lạnh lùng cứng ngắc như một tảng đá, sắc mặt u ám, không ngờ lại dễ xấu hổ như vậy.
Cô chớp mắt, sáp lại gần, định duỗi tay chạm vào tai anh.
Một tay khác của Tiết Ngạn đột nhiên nắm được tay của Lục Giai Giai, bụng ngón tay thô chai của anh cọ qua ngón tay mềm mại của cô một cái, giọng nói hơi khàn: “Không được lộn xộn.”
Lục Giai Giai ngứa ngáy rút tay về, sau đó lại nổi giận đùng đùng: “Sao anh có thể dùng cái tay bị thương? Lỡ như vết thương nứt ra thì phải làm sao? Không có một chút tính tự giác nào của người bệnh hết, sau này cánh tay này không được phép cử động!”
“Ừm.” Tiết Ngạn nghe lời gật đầu.
Lục Giai Giai có hơi đắc ý.
Tiết Ngạn chỉ vào cái gùi đặt ở góc tường: “Bên trong có một bọc giấy, anh mua đó.”
Lục Giai Giai thành thạo chạy qua đó, cô lục tìm bên trong và thấy một túi kẹo nhỏ, nhìn tên kẹo…
Đây không phải là kẹo sữa thỏ trắng hay sao?
“Không phải em thích ăn cái này sao? Nếm thử xem có ngon không?” Tiết Ngạn thấp giọng bảo.
“…” Lục Giai Giai nắm kẹo thỏ sữa trắng trong tay, cô cảm thấy Tiết Ngạn đang có ẩn ý gì đó mình.
Cô đứng dậy, bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng, cố tình nói: “Có vị sữa bò, chẳng trách Trương Đào lại cho em làm quà đáp lễ.”
Tiết Ngạn hơi buồn bực.
Lục Giai Giai không để ý đến anh mà cầm hộp cơm lên: “Vậy em đi thăm bác cả em nhé.”
Cô vừa định đi thì người bệnh ở giường bên cạnh cũng trở về, hình như chân anh ta bị thương, người nhà đẩy ra ngoài phơi nắng.
Có người tới, Lục Giai Giai cảm thấy làm gì cũng không thuận tiện nên càng muốn đi hơn.
Đợi cô đi rồi, người đàn ông giường bên mới tò mò hỏi: “Người anh em, đó là em gái của anh sao? Lớn lên thật ưa nhìn, bây giờ đã kết hôn chưa…”
Anh ta còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ u ám, gương mặt không có biểu cảm, trong nháy mắt đã nuốt lời phía sau về bụng.
Anh ta quan sát vóc người của Tiết Ngạn, cười gượng một cái rồi nằm về giường mình.
Lục Giai Giai đi ra khỏi phòng bệnh vòng một cái, lại nhìn thấy Tôn Chấn Hưng đang đi trên hành lang, cô không để ý đến, làm như không có việc gì mà đi ngang qua.
“Lục Giai Giai.” Tôn Chấn Hưng thấy Lục Giai Giai đi qua mình cũng không có ý định chào hỏi gì mình, hơn nữa bóng lưng cách anh ta càng lúc càng xa, không nhịn được mới gọi cô.
Vừa rồi anh ta đứng bên cửa sổ để mở hút thuốc, sau khi gọi Lục Giai Giai lại trực tiếp dùng tay dụi tắt đầu thuốc lên cửa sổ, sau đó ném vào trong thùng rác đã đầy ở bên cạnh.
“Không thể hút thuốc ở bệnh viện.” Lục Giai Giai nhắc nhở.
Mặt Tôn Chấn Hưng lập tức căng thẳng: “Gần đây hơi bận nên đột nhiên quên mất.”
Quản thúc trong thị trấn cũng không khắc nghiệt đến vậy, anh ta ngồi xổm ở đó hút một lúc cũng không ai nhắc nhở anh ta.
“Bây giờ… bây giờ cô với Thành Trúc thế nào rồi?” Tôn Chấn Hưng nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai và hỏi.
Lục Giai Giai cảm thấy anh ta có bệnh rồi, tức giận đáp: “Anh đang nói vớ vẩn gì đấy? Tôi với Tôn Thành Trúc không có một chút quan hệ gì cả, anh đừng ở bên ngoài làm hỏng danh tiếng của tôi.”
“Không phải, tôi không…”
Lục Giai Giai chẳng muốn nghe anh ta nói nhiều mà quay người rời đi.
Người nhà họ Tôn, cô cũng không muốn tiếp xúc thêm một chút nào nữa.
Lục Giai Giai tìm rất lâu mới tìm được phòng bệnh mà Lục Thảo đang nằm, bác gái cả Lục đang thu dọn đồ đạc, Lục Thảo thì lại nằm trên giường với vẻ yếu ớt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận