Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 831: Châu Văn Thanh mang giấy thông báo của anh ta chạy rồi 4

“Nếu là bà thì bà cũng xách dép chạy!”
Cha Lục: “…”
Châu Văn Thanh chạy rồi, cuộc sống vẫn phải trải qua, Lục Thảo khó khăn chăm Tuyết Đoàn, mỗi khi đến tối, trong lòng cô ta càng ngày càng hận Châu Văn Thanh.
Đợi cô ta tìm được anh ta, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Tuyết Đoàn chỉ đau lòng hai ngày là hồi phục lại như thường, vì nó phát hiện ra lúc mình không được ăn no có thể chạy tới nhà bác gái cả Lục.
Các mợ thi thoảng cũng sẽ cho nó ít đồ ăn, tốt hơn so với lúc Châu Văn Thanh còn ở nhà nhiều.
Đại khái qua một tuần, Lục Kính Quốc dẫn Khổng Nhã từ thủ đô về đây.
Khổng Nhã không say xe nhưng lại có hơi không chịu được mùi bên trong xe buýt, cộng thêm bôn ba suốt thời gian dài nên sắc mặt trắng bệch.
Lục Giai Giai đã sớm chuẩn bị sẵn nước đậu xanh, ngược lại Trương Thục Vân có hơi khẩn trương, cô ta hỏi Lục Giai Giai: “Tính cách của em ba thế nào?”
Đây chính là đại tiểu thư ở thủ đô, cô ta rất căng thẳng.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Chị Tiểu Nhã vô cùng nhã nhặn, giọng nói mềm mại, ngày thường thích đọc sách, chẳng qua lúc chị ấy dạy dỗ người khác cũng rất thích tỏ ra nghiêm túc.”
Chị dâu cả sợ muốn chết: “Còn dạy dỗ người nữa á.”
Lục Giai Giai thấy Trương Thục Vân túa mồ hôi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cô bất đắc dĩ bảo: “… Không phải, chị ba vô cùng dịu dàng, chị ấy lớn hơn em một chút, cũng như em thôi.”
“Thật sao?” Trương Thục Vân cũng không bày ra nổi dáng vẻ của chị dâu cả.
Trịnh Tú Liên cũng rất khẩn trương, trong lòng bọn họ hiểu rõ tuy đều là con dâu của nhà họ Lục nhưng chênh lệch giữa bọn họ và Khổng Nhã không hề nhỏ một tí nào.
Bên này, Khổng Nhã ngồi trên xe kéo, tuy rằng cô ấy chưa từng về quê nhưng cũng từng trải qua ngày tháng gian khổ nên khả năng chịu đựng rất mạnh.
“Thằng ba, đây là vợ cậu đấy sao?” Thôn dân trừng to hai mắt liếc nhìn Khổng Nhã.
Lục Kính Quốc có bản lĩnh, tìm được một cô vợ đẹp như vậy, người từ thành phố tới đúng là khác hẳn.
Nhìn dáng người này, giơ tay nhấc chân đều có khí chất.
“Đây là vợ tôi, Khổng Nhã.” Hai năm này Lục Kính Quốc đều ở thủ đô, đã bớt đi vài phần hoang dã, thay vào đó là vẻ trầm ổn và sắc bén.
Nhắc đến Khổng Nhã, nét mặt của anh ta hiếm khi lộ ra vẻ thẳng thắn kiêu ngạo.
Anh ta nhẹ nhàng đỡ Khổng Nhã lên, sau đó lấy xe đạp xuống để cô ấy ngồi lên, giơ tay đỡ vai cô ấy.
Khổng Nhã chịu đựng ánh mắt quan sát của người lạ, cô ấy thấy nhiều rồi, thi thoảng sẽ cười nhã nhặn đáp lại, mang đến cho người một cảm giác năm tháng bình yên.
Rất nhanh, xe kéo đã khởi động, trên đường xóc nảy, mới đầu Khổng Nhã còn ổn, nhưng sau đó đã hơi khó chịu, cô ta ôm bụng mình.
Thời tiết vốn nóng, trên trán Khổng Nhã rất nhanh đã túa mồ hôi mịn, tầm nhìn của Lục Kính Quốc vẫn luôn đặt trên người cô ta, thấy sắc mặt của cô ta không đúng, anh ta thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Mặt Khổng Nhã cắt không còn một giọt máu, cô ta cố gắng nặn nụ cười: “Bụng em hơi khó chịu, nhưng không sao, chắc lát nữa là đỡ thôi.”
Lục Kính Quốc nhíu mày, lập tức thấp giọng gọi Lục Nghiệp Quốc ở đằng trước: “Thằng tư, dừng xe một lát.”
Lục Nghiệp Quốc nghe thấy tiếng lập tức phanh xe, sau đó thò đầu qua hỏi: “Anh ba, sao thế?”
“Có mang vật mềm gì có thể ngồi không?”
“Có, mẹ kêu em mang một cái đệm mềm, vừa rồi em thấy chị dâu ngồi trên xe đạp nên không lấy ra.” Lục Nghiệp Quốc quay người với lên phía trước, rồi đưa một cái đệm qua.
Lục Kính Quốc lót đệm mềm lên xe đạp, sau đó kêu Khổng Nhã ngồi xuống.
Khổng Nhã không nhiều lời, liên tiếp hơn hai ngày lặn lội đường xa khiến cô ấy vô cùng khó chịu.
Lục Kính Quốc ôm vai cô ấy, Khổng Nhã dựa vào anh ta.
Có thôn dân nhìn thấy anh ta bận trước bận sau mà bĩu môi, đại tiểu thư từ thành phố tới đúng là lắm chuyện.
Ngồi xe kéo mà cũng chê khó chịu.
Khi Lục Kính Quốc và Khổng Nhã về đến thôn thì sắc trời cũng đã gần tối, vừa xuống xe kéo, Khổng Nhã đã khó chịu đến nhíu mày, Lục Kính Quốc vừa dùng sức đã cõng được cô ấy lên.
“Liệu có ảnh hưởng không tốt không?” Khổng Nhã yếu ớt tựa lên vai anh ta.
Lục Kính Quốc lạnh lùng liếc nhìn xung quanh: “Đừng sợ, không ai dám đồn đãi linh tinh đâu, hơn nữa trong túi anh có giấy đăng ký kết hôn.”
Lục Kính Quốc cõng Khổng Nhã về đến nhà, mẹ Lục nhìn thấy tình hình vội vàng đi lên: “Sao thế này?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận