Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 540: Có phải em mang thai rồi không 1

Lục Giai Giai lấy hộp cơm trong túi ra, đưa cho cha Tiết: “Cha, đây là thịt thỏ mới nấu, con mang qua cho cha nếm thử.”
Cha Tiết duỗi tay nhận, ông ta dặn dò: “Rắc rối quá, sau này không cần mang qua đây đâu, trong nhà có đồ ăn, cha sẽ nấu cho tụi nó.”
Tiết Dương: “…”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Không rắc rối tí nào đâu ạ, cha, chúng ta đều là người một nhà, không cần chú trọng nhiều như vậy.”
“Ôi…” Cha Tiết cười mà nếp nhăn trên mặt xô lại vào nhau, ông ta nhìn gương mặt xinh đẹp và ngoan ngoãn của Lục Giai Giai, thích đến không thể thích hơn.
Ông ta vội nói: “Ngồi mau, sắp nấu xong cơm rồi, tối nay ở lại ăn cơm nhé.”
Lục Giai Giai cũng không tiện từ chối: “Vâng.”
“Đúng rồi, lần này con tới không chỉ đưa mấy thứ này thôi đâu, không phải trường học mới thi xong sao? Con tới hỏi hai đứa nhỏ thi thố thế nào rồi?” Lục Giai Giai nhìn về phía Tiết Dương.
“Thành tích thi cử sao?” Cha Tiết có hơi mơ hồ, sao ông ta không biết có thi nhỉ?
“Hai đứa thi rồi hả, sao không nói với cha?” Sắc mặt của cha Tiết lập tức tối tăm: “Thi được bao nhiêu điểm?”
“!” Trái tim của Lục Giai Giai lập tức đập như trống, chỉ sợ mình gây ra đại chiến gia đình, cô vội nói: “Vừa mới đi học, thi kém cũng không có gì, hơn nữa, hai đứa nhỏ tới trường muộn, có khả năng chưa học nhiều bằng các học sinh khác.”
“Hai thằng ranh con này, thi xong cũng không nói một tiếng nào, cha thấy hai đứa bây không có thể diện mà nói, mất mặt đúng không.”
“…”
“Cha, tụi con không thi bị điểm kém.” Đôi mắt của Tiết Dương nhìn chằm chằm vào thịt thỏ, tùy tiện phất tay: “Đơn giản quá, con với anh con đều được một trăm điểm, cảm thấy cũng không có gì để nói.”
Lục Giai Giai: “…”
“Đúng đó, chị dâu, chị không tin thì nhìn bài thi của em đi.” Tiết Khiêm từ trong phòng đi ra đặt bài thi vào tay của Lục Giai Giai: “Mấy câu hỏi này quá đơn giản, thật ra anh em còn thông minh hơn bọn em.”
Khoe khoang một cách khiêm tốn và hàm súc một phen, còn im hơi lặng tiếng khen Tiết Ngạn, Lục Giai Giai cúi đầu liếc mắt nhìn bài thi toàn dấu tích đúng, cô nở nụ cười, chợt phát hiện ra người ngốc nhất chính là mình.
“Thi không tồi, ngày mai thưởng cho các em bút mới và vở mới.” Lục Giai Giai cứng ngắc lấy kẹo và bánh quy trong túi ra: “Thưởng cho các em.”
“Thưởng cái gì, đây là bài tụi nó phải thi, cho tụi nó đi học thì nên thi được điểm tuyệt đối, Giai Giai, đừng tiêu tiền lung tung cho tụi nó.” Cha Tiết bưng cơm ra ngoài, sau đó lại bưng một chậu rau đen sì lên.
Lục Giai Giai duỗi tay giúp ông ta bưng cơm: “Thi tốt thì nên có phần thưởng, còn nữa, đều là vở với bút sớm muộn gì cũng phải mua mà cha.”
Mỗi người bưng một bát cháo loãng, bánh rau dại, thịt thỏ mà Lục Giai Giai mang qua, và một chậu dưa muối đen sì.
Lục Giai Giai thích ăn dưa muối, cảm thấy hứng thú nên gắp một miếng, vừa định bỏ vào miệng thì Tiết Dương vội bảo: “Chị dâu, chỉ thử thịt thỏ trước đi, món rau xanh xào này không ngon đâu.”
“Rau xanh xào á?” Đây không phải là dưa muối sao? Lục Giai Giai lại gần nhìn thật cẩn thận, sau đó tò mò cắn thử một miếng.
“!”
Đầu óc cô lập tức trống rỗng, theo bản năng nhè ra, vớ lấy canh trước mặt uống, uống được vài hớp mới áp chế được vị mặn xuống.
Bầu không khí yên tĩnh, Tiết Khiêm vội vàng đưa một cái bánh qua: “Chị dâu, chị sao rồi?”
Lục Giai Giai nhận lấy cắn một miếng, sau đó: “Ọe…”
Cô nôn khan một tiếng, càng ngày càng khó chịu, vội đứng dậy chạy ra ngoài cửa tiếp tục nôn.
“Không phải chị dâu trúng độc rồi chứ? Bị cha bỏ thuốc rồi.” Tiết Dương sững sờ, cha Tiết không kịp quản cậu bé mà đi đến sau lưng Lục Giai Giai, tay chân luống cuống: “Giai Giai, con sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”
“Con, con không sao, có khả năng là buổi trưa ăn nhiều hỏng bụng rồi.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn cơm trên bàn, cô không kìm lòng được mà lùi lại một bước, nói ngọng: “Cha, đột nhiên con nhớ ra, nhớ ra mẹ con nói kêu con về nhà ăn cơm, đúng, mẹ kêu con về nhà ăn cơm, con… con quên mất, hôm nay không ăn ở đây nữa, cha và hai em ngon miệng, ọe…”
Nước mắt cô chạy ra nhưng cô thật sự không cố ý, cái bánh cũng không tính là vô cùng khó ăn nhưng Lục Giai Giai lại không nhịn được loại phản ứng sinh lý này.
“Cha, con… con về trước nhé.” Cô vỗ ngực mình, đè nén cơn khó chịu trào lên trong dạ dày: “Đợi ngày mai, ngày mai con xào thịt gà nhận lỗi với mọi người.”
Cô càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy.
Cha Tiết: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận