Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 57: Xỉu rồi

La Khinh Khinh nghe tiếng lên án của đám đông, cô ta liếc mắt nhìn các thanh niên trí thức xung quanh, người thường ngày ái mộ cô ta đều trốn đi thật xa, về phần mấy trí thức nữ vừa rồi còn lên tiếng giúp cô ta đó người nào cũng nhìn cô ta đầy thù hận.
Cô ta lập tức ngất xỉu.
Thôn dân chẳng ai thèm quản, các trí thức chỉ có thể chấp nhận số phận đỡ La Khinh Khinh tới bệnh viện.
Buổi trưa, cha Lục lên thị trấn họp, trở về quyết định ngày mốt gặt nhanh, ngày mai cho nghỉ một ngày.
Thu hoạch mùa màng cần rất nhiều sức lực, thanh niên có cường tráng cỡ nào cũng có thể gầy đi một vòng, nhân ngày nghỉ này, ba anh em nhà họ Lục kết bạn lên núi đi săn, từ từ bồi bổ cho gia đình.
Tuy rằng con mồi săn về không thể trực tiếp mang về nhà nhưng có thể ghi công điểm, bản thân cũng có thể được chia một ít miễn phí.
Ba anh em nhà họ Lục vừa đi, Lục Thảo đã gánh sọt đi vào, hỏi Lục Giai Giai: “Chị họ, đi hái nấm chung không?”
Đang là mùa hè, thực vật trong núi rất nhiều, mọc rất nhiều nấm rừng có thể ăn, ngoại trừ động vật nhỏ trên núi ra, nếu may mắn còn có thể tìm được một ít hạt thông dại, nho dại và dâu dại.
Chẳng qua phần lớn đều đã bị thôn dân hái hết, phần nhỏ còn lại rất khó tìm, đương nhiên đồ trong núi cũng nhiều nhưng cũng nguy hiểm hơn.
Mẹ Lục nào nỡ để Lục Giai Giai làm việc, bà ta đặt kim chỉ trong tay xuống: “Chân vẫn chưa lành còn đi tìm nấm làm gì, ở nhà không thiếu miếng ăn đó, đừng đi con ạ.”
Lần trước Lục Giai Giai lên núi xảy ra chuyện, bà ta vẫn chưa yên lòng nổi.
Lục Giai Giai nhìn gương mặt khô gầy của mẹ Lục, do dự một lúc rồi vẫn đáp: “Mẹ, con vẫn nên đi thì hơn, lần này con chỉ đi dưới chân núi sẽ không vào trong đâu ạ.”
Thành phần dinh dưỡng của nấm rừng khá cao, sắp tới vụ thu hoạch rồi, có thể bồi bổ bao nhiêu thì được bấy nhiêu, nói không chừng còn có thu hoạch bất ngờ.
“Cháu đi chung với cô.” Lục Hoa ở bên cạnh mở miệng, cô bé đã chín tuổi, thường chạy lên núi gặt cỏ heo đổi công điểm, cô bé bảo: “Cháu biết chỗ nào an toàn nhất, đến khi đó cô út cứ theo cháu là được.”
Lục Nguyệt đã bảy tuổi, cô bé chớp mắt: “Bà nội, cháu cũng đi bảo vệ cô út.”
“Cha nói rồi, đàn ông con trai nên bảo vệ con gái, cháu cũng đi với mọi người.” Đại Sơn vỗ lồng ngực nhỏ.
Trương Thục Vân biết mẹ Lục thương em chồng bao nhiêu, thấy hai đứa con gái của mình chủ động đứng ra cũng nhìn về phía mẹ Lục trong sự hoảng hốt.
Điền Kim Hoa cũng tức muốn chết trong lòng, con trai cô ta chính là cháu trưởng của nhà họ Lục, trời nóng như vậy sao có thể lên núi?
Cô ta nhớ hai đứa em trai nhà mình lúc lớn như vậy cũng chưa từng làm việc qua, đều là mấy đứa con gái như bọn họ làm việc.
Sao đến nhà họ Lục lại chơi kiểu khác?
Điền Kim Hoa tức muốn sùi bọt mép nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể dùng mắt ám thị cho Đại Sơn.
Nhưng cứ cố tình Đại Sơn hoàn toàn không nhìn cô ta, Đại Sơn cũng bảy tuổi rồi, tuổi này thích nghịch ngợm phá phách, đi khắp nơi làm loạn.
Lục Giai Giai xoa mi tâm, cô không có thói quen chăm sóc người khác, một đám trẻ nhỏ đi theo cô lỡ như xảy ra chuyện biết phải làm sao?
Cô vừa định từ chối thì thấy mẹ Lục đảo trắng mắt.
Lông chưa mọc đủ còn nói bảo vệ con gái bà ta cơ đấy.
Phi!
Mẹ Lục ném cái quần chưa khâu xong cho Điền Kim Hoa: “Hôm nay cô với nhà thằng cả may cho xong quần áo rách, quần áo bẩn cũng giặt nốt đi, tôi đưa Giai Giai lên núi.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục chỉ huy đám tiểu bối có thể làm việc trong nhà, đừng hòng có người nào nhàn rỗi cho bà ta.
Con gái lớn của Điền Kim Hoa là Lục Hảo hơi lúng túng, cô bé đã đeo gùi lên lưng rồi, Đại Sơn đi đến bên cạnh cô bé, ném cái gùi của mình cho cô bé: “Chị, chị cầm giúp em đi.”
Lục Hảo nhận lấy theo thói quen, Đại Sơn đã chạy vụt đi mất.
Gùi trong nhà rất lớn, sau lưng Lục Hảo lại đeo một cái nên cái trước mặt cũng chỉ có thể ôm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận