Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 857: Thắng rồi 1

Có đôi khi cô thậm chí còn hy vọng người bị đào thải ở vòng này chính là mình.
Khi Tiêu Tân Thụ đi ra ngoài, anh ta liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, anh ta và cô đã từng cùng làm phiên dịch cho người đó.
Bây giờ anh ta thua rồi, chỉ hy vọng toàn bộ may mắn đều để lại cho cô.
Hiện trường chỉ còn lại số hai và số ba.
Người ngoại quốc bên cạnh đấm một cái lên bàn, anh ta vốn có hai lần cơ hội nhưng bây giờ chỉ còn lại một.
Lục Giai Giai cũng chỉ còn lại một cơ hội, cô ngẩng đầu đối diện tầm mắt với người ngoại quốc kia.
Chẳng ai có thể ngờ được cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, hy vọng trong đáy mắt đầu rất đậm.
Lục Giai Giai hoàn toàn không có khả năng rút lui, về mặt khí thế cũng không thể.
Đôi mày của cô nhướng lên, đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng.
“Fuck!” Người ngoại quốc đó có hơi không khống chế được cảm xúc của mình.
Lục Giai Giai thu lại tầm nhìn, im hơi lặng tiếng lau mồ hôi trên trán.
Câu hỏi rút được tiếp theo rất quan trọng, cô gần như nín cả thở.
Người ngồi trước màn hình cũng thế, Vương Vận Thu ngồi trên ghế cào tóc mình, bọn họ không thể nhìn thấy tình hình chiến trường bên trong, chính vì vậy mới càng sốt ruột hơn.
Màn hình vang lên, lại xuất hiện một câu hỏi ngẫu nhiên.
[“Từ chân núi lên cũng có thể đứng trên đỉnh núi.” Phiên dịch ra tiếng Đức.]
Lục Giai Giai ngây người, cô chớp mắt, tưởng mình nhìn lầm.
Tiếng Đức, vậy mà lại thi tiếng Đức, vậy mà trong kho đề lớn như thế lại rút trúng câu hỏi này.
Quả nhiên thời đại nên thay đổi rồi.
Người đàn ông bên cạnh lại nhíu chặt mày, anh ta cũng chưa từng học qua tiếng Hán, hoàn toàn không biết trên màn hình nói gì.
Chẳng qua hình như câu trả lời bên dưới là tiếng Đức.
Anh ta nghĩ, cô gái này chắc hẳn cũng không biết, có thể học tiếng Anh thành đến mức này đã là tốt lắm rồi, làm sao có khả năng lại học thêm một môn tiếng Đức nữa.
Bây giờ chỉ là câu hỏi trắc nghiệm, anh ta quay đầu nhìn màn hình, chọn một câu trả lời mà mình cảm thấy có khả năng nhất.
Lục Giai Giai cũng chậm rãi ấn nút.
Khán giả trước màn hình đều nín thở, mẹ Lục càng bấu chặt thịt trên tay cha Lục.
Có thể thắng sao? Có thể thắng mà…
Loa phát thanh bên ngoài vang lên.
[Cuộc thi kết thúc!]
Vương Vận Thu lập tức đứng dậy, năm người khác cũng đồng thời treo trái tim lên cao.
Bọn họ gần như dùng thái độ cá chết lưới rách để quấn riết lấy bốn người kia, không biết rốt cuộc kết quả thế nào?
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, Lục Giai Giai đi ra ngoài, cô thở ra một hơi khí nóng, thẳng đến bây giờ mới cảm thấy sau lưng ướt nhẹp, chân cũng tê rần, đầu óc cũng hơi choáng váng.
Vương Vận Thu bước nhanh tới đỡ cô, cô ta do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Thế nào rồi? Chúng ta…”
“Chúng ta thắng rồi, không thua!” Lục Giai Giai nắm ngón tay của Vương Vận Thu, đôi mắt của cô hơi chua xót, chỉnh lại giọng rồi lặp lại một lần nữa: “Chúng ta đã thắng rồi!”
Tất cả mọi người đều yên tĩnh, trong tai chỉ còn có thể nghe thấy lời của Lục Giai Giai.
Bọn họ thắng rồi!
Người nước ngoài đó vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ bất động, anh ta không bằng lòng tin mình đã thua, rõ ràng cho rằng là một chuyện đơn giản nhưng không ngờ lại phải chán nản rời đi.
Đôi mắt của anh ta đảo đi, nhìn về phía ghế ngồi của Lục Giai Giai, nghĩ đến lời mà thiếu nữ phương Đông vừa rồi đó nói với anh ta.
“Do you know what this sentence means? Let me tell you.” (Để tôi nói cho anh nghe câu nói bên trên kia có nghĩa gì?)
“From the foot of the mountain, you can also stand on the top.”
Trong miệng cô lại từ từ nói ra tiếng Đức: “Vom Fuße des Berges aus kann man auch oben stehen.” (Từ chân núi lên cũng có thể đứng trên đỉnh núi.)
Giọng của cô rất dễ nghe, cô nhìn vào đôi mắt của anh ta và nhấn nhá từng chữ một, cũng không biết tại sao mà anh ta lại dời tầm mắt đi, không dám đối diện với cô nữa.

“Ông nó, ông nhìn thấy chưa? Con gái chúng ta thắng rồi, là con gái chúng ta thắng…” Giọng nói kích động của mẹ Lục lại hơi mang theo tiếng khóc.
Đợt trước chuyện thi đấu cũng ầm ĩ rất lớn, khi bà ta đi đến quảng trường cũng nghe thấy một vài người nói đến chuyện này, phần lớn đều cho rằng sẽ không thắng được.
Giọng của cha Lục khàn đi: “Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi…”
Ở một vài nơi xa hơn, bọn họ cũng không quá hiểu thời cục trong nước, chỉ biết cuộc thi lần này người trong nước đã chiến thắng người nước ngoài, ai ai cũng mừng rỡ thở phào một hơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận