Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 212: Đây là áo của ai? 2

Khi mẹ Lục về nhà, Lục Giai Giai vừa mới thay đồ xong, thấy cô đóng chặt cửa phòng, bà ta hỏi Lục Hoa sau đó vội vàng đẩy cửa: “Giai Giai, sao thế?”
“Không ạ.” Lục Giai Giai đẩy cửa mở, sau đó kéo mẹ Lục vào, nói lại vắn tắt.
“Hay là buổi tối ba người chúng ta đi săn đi mẹ, xem có hoẵng không?” Lục Giai Giai sáp gương mặt nhỏ hào hứng lại gần mẹ Lục.
Mẹ Lục nghĩ ngợi rồi hỏi: “Máu này của con chỉ có thể dùng trên núi hoặc ở hồ?” Bằng không nói lâu như vậy cũng đâu thấy hoẵng chạy xuống?”
“Chắc là thế, có khả năng là sợ không công bằng đối với người khác chăng.”
Thiên đạo chỉ đơn giản bổ sung phí cơm nước cho cô, hơn nữa còn có rất nhiều giới hạn.
Mẹ Lục đảo trắng mắt nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ người trên trời đó gây khó dễ cho nhà bọn họ.
Bà ta vỗ góc giường, kêu Lục Giai Giai từ từ nghỉ ngơi: “Được rồi, vậy tối nay lên núi, giờ mẹ đi làm nước đường đỏ và trứng gà luộc cho con trước đã.”
Mẹ Lục rút tay định ra ngoài, ngón tay lướt qua cái áo, chợt quay đầu nhìn.
“!”
“Đây là áo của ai?” Mẹ Lục vừa liếc mắt đã nhận ra ngay, nhưng vẫn nhìn con gái với vẻ ngơ ngác, truy hỏi: “Hai đứa đã làm gì?”
Lục Giai Giai đang cúi người tìm quần áo buổi chiều trong tủ, nghe thấy lời này của mẹ Luc trong lòng đột nhiên giật thon thót.
Cô quay đầu, chỉ thấy trên tay mẹ Lục cầm cái áo của Tiết Ngạn, thậm chí còn duỗi thẳng cánh tay vẩy về phía cô, giọng nói hơi chói tai: “Đây là áo của ai?”
Đôi mắt của bà ta sắp đỏ lên, con gái còn chưa gả đi, sẽ không để tiểu tử Tiết Ngạn đó chiếm lời rồi đấy chứ?
Dù sao người trẻ tuổi sức lớn, lỡ như không khống chế được…
Có lần đầu thì sẽ có lần hai, đến khi đó chưa kết hôn đã sinh con, không gả cũng phải gả.
Lục Giai Giai thấy mẹ Lục phản ứng vô cùng dữ dội, cô nhanh chóng lắc đầu: “Không có, chỉ che một chút…”
Cô còn chưa nói xong thì cửa đã bị đẩy ra, Lục Nghiệp Quốc vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi vào: “Mẹ, sao thế ạ?”
Anh ta ở bên ngoài nghe thấy mẹ Lục hỏi cái áo với giọng cao vút, bình thường khi mẹ anh ta nói giọng như vậy trên cơ bản sẽ có người bị đánh.
Lục Nghiệp Quốc cảm thấy hơi sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà mẹ anh ta lại muốn đánh em gái.
“Mày cút ra ngoài cho bà, ai cho mày vào đây?” Mẹ Lục trừng mắt nhìn anh ta.
Lục Nghiệp Quốc cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng vẫn gánh tội cho em gái nhà mình: “Mẹ, cái áo của con, đó là áo của con!”
Mẹ Lục: “…” Tưởng bà ta không nhận ra sao?
Lục Nghiệp Quốc nói xong mới đặt suy nghĩ lên cái áo trong tay mẹ Lục, vừa rồi không nghĩ nhiều, bây giờ vừa nhìn thấy đã kinh hoàng hơn.
Vậy mà trong phòng em gái anh ta lại có áo của đàn ông, cuối cùng cũng biết sao mẹ anh ta lại nổi đóa như vậy rồi.
Lục Nghiệp Quốc híp mắt nhìn thật cẩn thận, cảm thấy có hơi quen quen.
Em gái anh ta sẽ không để người đàn ông khác chiếm lời đấy chứ?
Không được, không thể để người khác biết, cũng không thể để mẹ anh ta đánh em gái được.
Nói là áo của anh ta lại vừa vặn hợp lý!
Lục Giai Giai không biết tại sao tình hình lại thành ra như thế, cô nôn nóng giải thích: “Không phải như hai người nghĩ đâu, đây là…’
“Là áo của con!” Lục Nghiệp Quốc lớn tiếng: “Là con kêu em gái mang về đó.”
“… Được rồi, thằng lười biếng nhà mày, vậy mà lại kêu em gái mày cầm áo, hôm nay bà phải đánh mày một trận mới được.” Mẹ Lục tức không có chỗ xả, không nỡ đánh con gái, con trai lại dâng đến cửa, cứ đánh trước rồi nói sau.
Bà ta nhìn trong phòng Lục Giai Giai, phát hiện không có đồ gì thuận tay mới đi ra ngoài lấy cành liễu, ấn Lục Nghiệp Quốc lên cửa mà đánh.
Giết gà dọa khỉ!
Lục Giai Giai: “…”
Lục Nghiệp Quốc cắn răng không kêu tiếng nào, cũng không phải đau đớn gì cho lắm, chẳng qua là bị đánh vào mông có hơi nhục thôi.
Liên tiếp quất mười mấy roi xong, mẹ Lục mở cửa trực tiếp đẩy Lục Nghiệp Quốc ra ngoài, còn đá vào mông anh ta một cái: “Cút xa một chút.”
Lục Nghiệp Quốc lảo đảo một cái mới đứng vững được, trên mông đau rát, mấy cô gái nhỏ ở bên ngoài thấy mẹ Lục đánh người, chỉ sợ bị dính xui xẻo nên ngoan ngoãn làm việc của mình.
Lục Nghiệp Quốc xoa mông mình, quay người vỗ cửa: “Mẹ, mẹ đừng đánh em gái, nó vẫn là trẻ con thôi.”
Lục Giai Giai: “…” Nghe cứ như lời biện minh cho trẻ hư vậy.
“Anh tư, không sao, mẹ sẽ không đánh em đâu, anh hiểu lầm rồi.” Lục Giai Giai nói với bên ngoài cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận