Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 495: Phải nghe em hết 2

Đồ mà Tiết Ngạn cần phải dọn thật sự rất nhiều, bàn ghế trong nhà đều phải chuyển về nhà các hàng xóm, đất cũng phải quét, bát đũa nồi niêu cũng cần phải dùng nước nóng tráng qua.
Anh dọn dẹp ở bên ngoài, Lục Giai Giai thì dọn dẹp trong phòng.
Quần áo của cô với Tiết Ngạn đều cần phải sắp xếp, có chỗ cũng cần phải quét dọn cẩn thận.
Mỗi lần Tiết Ngạn đi vào cửa nhà đều sẽ nhìn vào trong phòng vài giây, cha Tiết đi ngang qua bên cạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau làm việc đi!”
Tiết Ngạn: “…”
Bận việc từ ba giờ đến sáu giờ, thức ăn buổi trưa vẫn còn nóng, cha Tiết gọi Lục Giai Giai ăn cơm.
Lục Giai Giai đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Đến nhà bếp, bốn cha con đều nhìn cô.
“…” Lục Giai Giai ngồi rúm ró ở vị trí của mình, Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng bưng một bát cháo loãng cho cô, lại duỗi tay đưa một cái bánh bao qua.
Bánh bao làm từ bột hỗn hợp, nhưng ở thời đại này vị của nó đã rất không tồi rồi.
Cha Tiết giải thích: “Giai Giai, đều rất sạch sẽ, chưa từng bị người đụng qua đâu.”
Lục Giai Giai cười ngoan ngoãn: “Con biết rồi, cảm ơn bác… cha.”
Khóe miệng của cha Tiết gần như kéo đến mang tai: “Không cần gọi bác cha, sau này gọi cha là được.”
Lục Giai Giai gật đầu, cô lớn lên rất ngoan, cũng biết cách khiến trưởng bối vui vẻ, lại ngọt ngào gọi một tiếng “cha.”
“Ơi.” Cha Tiết còn kích động hơn cả Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn giơ tay vỗ lên cái đầu nhỏ của cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Mau ăn cơm đi.”
Tiết Dương nhân cơ hội này đòi phúc lợi: “Chị dâu, sau này nếu anh chị ở nhà, em có thể tới ăn cơm chực được không, chị yên tâm, sẽ không ăn thường xuyên đâu, chỉ thi thoảng ăn một lần thôi.”
“Đương nhiên là được rồi.” Lục Giai Giai không hề do dự.
Cha Tiết vui vẻ: “Nếu khi nào các con không muốn nấu cơm thì cứ gọi cha tới, cha sẽ nấu cho các con, dù sao ba tiểu tử này cũng ăn quen cơm cha nấu rồi.”
Tiết Dương và Tiết Khiêm: “…”
“Vâng ạ, sau này có thể nếm thử cơm cha nấu rồi.” Lục Giai Giai hiểu chuyện đáp.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn người vợ chẳng biết gì này, gắp một miếng thịt vào trong bát cô: “Ngoan, mau ăn cơm đi.”
“Đúng, ăn cơm thôi, ăn không nói chuyện, ngủ không lên tiếng.” Tiết Khiêm chỉ hận không thể chuyển ngay đề tài nấu cơm này đi.
Lục Giai Giai ăn được nửa cái bánh bao, uống một chén cháo rồi về phòng.
Nửa cái bánh bao còn lại vào bụng Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai vừa vào trong, đóng cửa lại đã đặt chai rượu nhỏ đó lên bàn, sau khi mở ra còn ngửi thấy một mùi thơm.
Đây không phải là rượu hoa quả đấy chứ?
Lục Giai Giai liếm môi, nghe nói rượu hoa quả vừa ngon vừa có thể say, cô nếm thử, quả thật có vị ngọt.
Tiết Ngạn bưng nước rửa chân vào trong phòng, Lục Giai Giai đang ngồi ngoan ngoãn trên giường, sắc mặt hơi hồng.
“Rửa chân đi.” Tiết Ngạn thấp giọng.
Bây giờ Lục Giai Giai vẫn chưa hoàn toàn say, cô mềm mại nhìn Tiết Ngạn: “Em không muốn cử động.”
Cô nửa say, đôi mắt nhìn chằm chằm vào của Tiết Ngạn không rời, long lanh lại mê người.
Tiết Ngạn nuốt nước miếng, nhưng vẫn cúi người cởi giày cho Lục Giai Giai trước.
Chân của Lục Giai Giai không to, làn da lại trắng, trong bàn chân nhỏ trắng trẻo nhuộm thêm ít màu hồng, Tiết Ngạn hơi dùng sức đặt chân cô vào trong nước.
“Nóng.” Lục Giai Giai hơi giãy dụa.
Tiết Ngạn ấn lại: “Anh đã thử rồi, không sao, lát nữa sẽ không nóng.”
Anh liếc mắt nhìn bên ngoài, buông chân của Lục Giai Giai ra rồi đứng dậy đóng cửa.
Lục Giai Giai cảm thấy đầu càng lúc càng nặng nề, cô ngả lưng nằm lên giường.
Khi Tiết Ngạn về phòng, cô lại chống người ngồi dậy.
Tiết Ngạn giống như vừa rồi lại ngồi xuống rửa chân cho cô, Lục Giai Giai hơi cúi người xuống, ngón tay nắm cằm anh, dùng sức nâng lên.
“Để em xem anh lớn lên thế nào?” Trong hơi rượu của Lục Giai Giai còn lẫn với chút mùi hương nhẹ nhàng, cô hơi cúi người, hai gương mặt cách nhau rất gần.
“Cũng được.” Lục nữ vương nhíu mày, cho một đánh giá tầm trung.
“!” Tay của Tiết Ngạn nắm mắt cá chân của Lục Giai Giai, con ngươi màu đen nhìn cô: “Em uống rượu đấy à?”
“Đau.’ Lục Giai Giai đá cẳng chân, cô nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ giận dữ: “Anh hầu hạ không tốt tí nào, em không cần anh.”
Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai vài giây, Lục Giai Giai cũng không hề sợ hãi chút nào, từ trên cao nhìn xuống Tiết Ngạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận