Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 304: Đi mau 2

Ánh mắt của Lục Giai Giai rơi lên người Đại Sơn.
Quần áo trên người cậu bé vô cùng bẩn, thậm chí còn có vết rách chưa vá lại, thịt nuôi núng nính trên mặt cũng mất hết, giống y như Điền Kim Hoa, hai mắt hõm xuống, cánh tay lộ ra cũng gầy tong teo.
Thật sự cách biệt một trời với khi ở nhà họ Lục.
Mẹ Điền thấy Đại Sơn định chạy lập tức vòng một tay qua cổ cậu bé, một tay khác ấn lên vai nó, bà ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười với mẹ Lục: “Nhà họ Lục, bây giờ Đại Sơn đã là cháu nhà chúng tôi, tôi đánh nó không có vấn đề gì chứ?”
Mẹ Điền ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại thấp thỏm, cho dù nói thế nào thì trên người Đại Sơn cũng chảy dòng máu của nhà họ Lục, lỡ như thật sự chọc giận nhà họ Lục, nói không chừng mẹ Lục thật sự sẽ phái bốn thằng con trai của bà ta đi đánh người quá.
Mẹ Lục không nói gì mà dẫn Lục Giai Giai rời đi.
“Bà nội, cô út...” Đại Sơn cạy tay mẹ Điền ra, ra sức gọi.
Mẹ Điền nhéo mạnh một cái lên eo Đại Sơn: “Ranh con, mày gọi cái gì mà gọi?”
Lúc này mẹ Lục quay đầu lại, mẹ Điền sợ hãi lập tức không dám ra tay nữa.
Mẹ Lục nhìn Đại Sơn: “Bây gọi cha mẹ bây hay gọi chị em bây đều được, nhưng sau này đừng gọi tao là bà nội, tao không phải bà nội của bây.”
“Đi.” Mẹ Lục kéo Lục Giai Giai rời đi.
Lục Giai Giai thấy tâm trạng của mẹ Lục cũng không bình tĩnh như ngoài mặt, vừa định mở miệng thì mẹ Lục đã nói “Người nhà họ Lục chúng ta có khi nào lại bị người khác bắt nạt, không ngờ lai nuôi ra cái thứ như vậy.”
Bà ta ngại mất mặt nên dẫn Lục Giai Giai vội vàng về nhà.
Thịt thỏ buổi trưa đã được Lục Nghiệp Quốc xử lý sạch, mẹ Lục nấu vô cùng tiện.
Không lâu sau một mùi hương cay cay đã chậm rãi bay ra khỏi nhà bếp, mẹ Lục sợ bị người ta bàn tán nên đóng chặt cửa bếp lại, ngay cả cửa sổ nhỏ bên trên cũng dùng vải trắng che lại.
“Khụ khụ khụ...” Lục Giai Giai bị mùi cay nóng trong không khí hun cho nước mắt dàn dụa.
Mẹ Lục quấn một vòng khăn qua mũi, nhìn thấy Lục Giai Giai tiến vào bèn vội vàng đẩy người ra ngoài: “Con vào đây làm gì, còn không mau ra ngoài đi?”
Thi thoảng ăn thịt còn được nhưng cũng không thể trong nhà ngày nào cũng có mùi thịt bay ra.
...
Tiết Ngạn đi tới nơi làm việc, chỉ cần một vụ trồng trọt này qua đi, sau này thời gian đi làm sẽ ngắn hơn, anh có thể vào thị trấn bán đồ.
Anh nghĩ đến vừa rồi Lục Giai Giai đuổi mình đi mà trong lòng có hơi khó chịu, rõ ràng là anh chủ động yêu cầu không công khai mối quan hệ giữa hai người nhưng vẫn thấp thoáng thấy hơi nghẹt thở.
Châu Văn Thanh đang vội vàng muốn đi xem La Khinh Khinh thế nào, không ngờ nửa đường lại gặp phải Tiết Ngạn, dọa anh ta sợ hãi vội vàng trốn sang một bên.
Mấy ngày qua Châu Văn Thanh bị tin đồn làm cho mất sạch mặt mũi, cho dù anh ta có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Anh ta biết mấy tin đồn này chắc chắn có liên quan đến Tiết Ngạn.
Châu Văn Thanh trơ mắt nhìn Tiết Ngạn đi ngang qua mình, đôi mắt đen u ám trông không khác gì hôm phát điên kéo áo anh ta đó.
Đây chính là một tên biến thái!

Trong phòng không có người, Lục Giai Giai lén lút mở bọc giấy dầu ra, bên trên toàn bộ mặt phẳng đều được phủ đường trắng nhỏ li ti.
Bên trong tổng cộng có mười mấy viên.
Lục Giai Giai cắn một miếng thấy nó vừa giòn vừa ngọt, một miếng trong tay còn không nỡ ăn hết, gói toàn bộ phần còn lại lại.
Tiết Ngạn cho cô nhiều như vậy nhưng anh đã ăn miếng nào chưa? Hay là trả lại cho anh một phần đi.
Thịt thỏ nấu xong rồi, Lục Giai Giai lén lút cầm hai cái bánh quy giòn nhỏ cho mẹ Lục.
“Con mua từ khi nào vậy?” Mẹ Lục vừa nhìn đã biết nó không rẻ, bà ta đẩy về cho Lục Giai Giai: “Mẹ không ăn, con giữ lại mà ăn.”
“Cái này con đặc biệt mua cho mẹ mà.” Lục Giai Giai kiên quyết đặt vào tay mẹ Lục.
Mẹ Lục lập tức nước mắt tung bay: “Con gái mẹ hiếu thảo quá.”
Lục Giai Giai nâng gương mặt nhỏ trắng trẻo lên, nghiêm túc nói: “Mẹ tốt với con nhất, sau này con sẽ phụng dưỡng mẹ.”
“Mẹ không cần con phụng dưỡng lúc về già.” Mẹ Lục nói một cách đúng tình hợp lý: “Có bốn đứa anh trai của con rồi, không đến phiên con.”
Bà ta nuôi bốn đứa con trai khôn lớn, còn tốn nhiều tiền như vậy để lấy vợ và xây nhà cho bọn họ, dựa vào cái gì để con gái của bà ta phụng dưỡng người già.
Lục Giai Giai: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận