Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 342: Có phải cô không cần anh nữa không? 2

Cô thừa nhận mình là một người mỏng manh, nhưng cô không thể chịu được cảm giác dính dầu này. Lục Giai Giai đưa một cái bánh bao tới trước mặt Tiết Ngạn, ra lệnh: “Cái này anh cầm đi!”
“Tay anh bẩn.”
“Bên đó có nước, vừa rồi em cũng qua đó rửa.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn về phía xa.
Tiết Ngạn đi qua đó rửa tay, nghe lời nhận một cái bánh bao trong số đó.
Lục Giai Giai lại bẻ cái bánh bao của mình thành hai nửa, thành thạo đưa nửa mà mình không ăn hết được cho Tiết Ngạn: “Nhiều quá, hơn nữa còn rất dầu, em ăn một nửa là no rồi, nửa còn lại cũng không biết để đâu, anh nhất định phải ăn hết.”
Cô vẫn rất tin vào dạ dày của Tiết Ngạn, dù sao thì sức cũng lớn như vậy, năng lượng hấp thu cũng không ít.
Tiết Ngạn duỗi tay tới nhận.
Đôi mắt của Lục Giai Giai cười thành vầng trăng khuyết, cô đi đằng trước, Tiết Ngạn đi phía sau, tầm nhìn vẫn luôn rơi lên người Lục Giai Giai.
Tuy rằng bánh bao đắt nhưng cắn vào ngập dầu, gần đây ngày nào cô cũng được ăn thịt nên cũng không cảm thấy ngon bao nhiêu.
Cô nhét xong nửa cái bánh bao vào bụng cũng đã no, nhưng Tiết Ngạn còn ăn nhanh hơn cô.
Đi được nửa đường, anh dẫn Lục Giai Giai tới hợp tác xã tiêu thụ, chỉ vào mấy món điểm tâm và hỏi Lục Giai Giai có thích không, thích thì mua hết.
“Mua một hai thứ là được rồi, mua nhiều như vậy làm gì?” Cô kéo áo của Tiết Ngạn.
“Em không muốn tiêu tiền của anh sao?” Hay là nói muốn vạch rõ quan hệ với số tiền này.
“…”
Tiết Ngạn mua hàng với bản mặt nặng nề, mua liền mấy thứ, cái nào cũng đều là điểm tâm mà Lục Giai Giai nhìn nhiều thêm.
Túi của cô rất nhanh đã bị nhét phồng lên, bên trong toàn là điểm tâm mà con gái ở thời đại này thích ăn.
Lục Giai Giai không biết Tiết Ngạn làm sao nữa, muốn mua thì mặc anh mua vậy, vừa rồi cô nhìn trúng bánh hoa quế, cắn một miếng thật là mềm.
Mây đen trong mắt Tiết Ngạn lại tản đi, anh hỏi: “Ngon không?”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu: “Người bán vẫn rất có lương tâm, chắc hẳn được làm theo cách thủ công thuần túy, hoa quế cũng là thật.”
Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên, như thể người vừa mới phóng ra khí lạnh không phải anh.
Lục Giai Giai: “…”
Đối tượng thật khó đoán, chẳng hiểu sao lại tức giận, sau đó cũng chẳng hiểu sao lại tốt lên rồi.
Dạo một lúc, Lục Giai Giai đau chân, định trở về.
Cô đi được vài bước, phát hiện ra Tiết Ngạn vẫn theo phía sau mình.
“Anh không đi bán đồ tiếp sao?” Cô nghi ngờ hỏi.
Tiết Ngạn trầm giọng đáp: “Anh đưa em về trước.”
Lục Giai Giai cảm thấy hôm nay Tiết Ngạn vô cùng lạ nhưng cũng không phản bác, mặc anh đưa mình về trước.
Mẹ Lục đang ở bên máy kéo đợi đến sốt ruột, hôm nay đúng là xui xẻo, bà ta trốn bên vách tường, vì trên lưng có đồ nên bị hỏi tới hỏi lui một phen.
Mẹ Lục đúng lý hợp tình dẫn người đi thẳng tới tìm bà cô ở bãi rác, bởi vì con đường hợp pháp nên bà ta thành công thoát thân.
Sau khi trở về, mẹ Lục càng lo cho con gái mình hơn, lỡ như bị thương thì phải làm sao?
Bà ta đi qua đi lại bên cạnh máy kéo, qua nửa tiếng cũng thấy Lục Giai Giai trở về, bà ta lập tức chạy qua.
“Con không sao.” Lục Giai Giai giơ cánh tay mình ra: “Con gặp được Tiết Ngạn, anh ấy dẫn con về.”
Mẹ Lục thở phào nhẹ nhõm, Lục Giai Giai lấy bọc giấy dầu trong túi, mở ra đưa một cái bánh bao cho mẹ Lục: “Đây là bánh bao con mua cho mẹ với cha, mỗi người một cái.”
Mẹ Lục nhìn bánh bao mềm mại, nhưng ánh mắt rất nhanh đã rơi lên mặt Lục Giai Giai, bà ta hỏi: “Sao môi lại sưng lên thế này?”
Động tác đi đường của Tiết Ngạn dừng lại.
Môi của Lục Giai Giai mới đầu chỉ hơi sưng nhưng cùng với thời gian lâu dần, độ sưng càng lợi hại hơn.
Chỉ là không phải kiểu tều lên đó, mà là màu môi hơi sung huyết, hơn nữa xung quanh còn hơi hồng, da của cô vốn đã mềm, bây giờ màu sắc tương phản càng rõ ràng hơn.
“Có sao?” Lục Giai Giai chạm vào, da trên môi vẫn nóng hơn những chỗ khác, cô ra chiều nghĩ ngợi: “Chắc là trong lúc chạy bị người va vào rồi, mẹ, mẹ không biết đâu, hôm nay mấy người đó đều từ chợ đen chạy ra, trên người đều mang theo đồ, con bị va tới va lui, còn bị túi vải của người khác đập vào mặt, sau đó con chê bẩn, lại ra sức chà cho nên mới sưng lên đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận