Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 923: Ngoại truyện Lục Hảo: Nguyện toàn bộ các cô gái đều có thể được đối xử thật lòng 1

Anh ta cho tôi sự dịu dàng khi một cô gái được theo đuổi, nhưng phần lớn là vì tôi lớn lên giống người phụ nữ biết cách sống, cho nên tôi không hề do dự mà vứt bỏ anh ta.
Nguyện cho toàn bộ cô gái đều có thể được đối xử thật lòng – Lục Hảo.
Lục Hảo là kiểu lớn lên bình thường đó, cô cũng không có đôi mắt to, làn da trắng mà làn da lúa mạch và mắt một mí.
Thuộc kiểu nữ sinh ném vào trong đám đông sẽ không được chú ý dù chỉ một chút ấy.
Lần đầu tiên cô được sinh viên cùng học viên chú ý là trong một cuộc thi quy mô lớn, gây chấn động toàn sân với thành tích xuất sắc nhất.
Nữ sinh lớn lên cũng không nổi bật ấy chậm rãi nói với về luật pháp quốc gia, cô đứng trên sân khấu, cả người từ trên xuống dưới đều tản ra sự tự tin.
Loại tự tin đó rất đẹp, cũng có thể nói là một loại khí chất phát ra từ bên trong.
“Lục Hảo, cậu lợi hại quá đi mất, nhiều nội dung như vậy cậu đã học thuộc lòng kiểu gì vậy? Hơn nữa chỉ thiếu một tí ti thôi là đạt điểm tuyệt đối rồi.” Đôi mắt của bạn cùng phòng lấp lánh.
Lục Hảo nở nụ cười: “Rất đơn giản, học có quy luật, ngày mai lúc đọc bài buổi sáng tớ có thể gọi cậu.”
“Được, Lục Hảo, cậu thật sự quá dịu dàng luôn.”
Bạn bè bên cạnh Lục Hảo càng lúc càng nhiều, cô giúp người một cách có lễ phép nhưng cũng sẽ không làm người tốt lung tung.
Sau một tháng, tiết trời chuyển lạnh, cơ thể của Lục Hảo thấy không thoải mái, trán hơi nóng, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, lúc rời đi sổ ghi chép lại rơi xuống bụi cỏ bên cạnh.
Một nam sinh nhặt quyển sổ lên, anh ta nhìn tên trên sổ, buổi chiều lập tức tới học viện luật.
Lục Hảo đã uống thuốc, cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng lúc đang chuẩn bị lại có tìm kiểu gì cũng không thấy sổ ghi chép của mình đâu.
Trên quyển sổ ghi lại rất nhiều điều tâm đắc của cô, đối với cô mà nói nó rất quan trọng, Lục Hảo lại vội vàng lục tìm nhưng vẫn không tìm được.
Lúc này bên ngoài có một nữ sinh chạy vào: “Lục Hảo, có phải cậu làm mất vở không? Bên ngoài có một nam sinh tên Dương Phương Kiến tới trả vở cho cậu đó.”
“Cảm ơn.” Lục Hảo lập tức đứng dậy đi ra ngoài, cô bước ra hành lang phòng học nhìn, cuối cùng ánh mắt rơi lên quyển sổ màu đen.
Quyển sổ được một nam sinh cầm, nam sinh đó hơi cao, đại khái khoảng một mét tám lăm, mày rậm mắt to.
Lục Hảo chỉ cảm thấy người đàn ông này lớn lên không tồi chứ cũng không để trong lòng, cô đi qua: “Chào anh, tôi chính là Lục Hảo, quyển sổ trong tay anh hình như là của tôi.”
Dương Phương Kiến quay đầu, vừa cười vừa đưa quyển sổ trong tay qua: “Vậy không sai rồi, trên sổ có ghi tên và học viện.”
Lục Hảo gật đầu, giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, đây là chuyện nên làm thôi.”
Dương Phương Kiến cảm thấy không có gì để nói, anh ta mở miệng: “Buổi chiều tôi còn có tiết, xin phép đi trước.”
Lục Hảo gật đầu.
Đợi người đi xa rồi Lục Hảo mới quay về phòng học, bạn cùng phòng bên cạnh sáp tới: “Dương Phương Kiến này lớn lên không tồi.”
“Không tồi thì cậu lấy đi.” Lục Hảo vừa cười vừa trêu chọc.
Bạn cùng phòng nhún vai: “Vẫn nên bỏ đi thì hơn, anh đẹp trai chỉ nhìn thôi là được.”
Khoảng ba tháng sau, bạn cùng phòng lén ghé bên tai Lục Hảo thì thầm: “Cậu còn nhớ nam sinh nhặt được quyển sổ của cậu đó không?”
Lục Hảo sững sờ: “Sao vậy?”
“Nam sinh đã nhặt được sổ của cậu, anh ta ấy hả, đã hẹn hò hai lần rồi, hình như đều không thành, tớ cảm thấy anh ta rất đa tình.”
“…”
Không có gì để nói, Lục Hảo tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Bạn cùng phòng lẩm bẩm một mình: “Lục Hảo, cậu chính là hạng nhất học viện chúng ta, qua vài ngày nữa sẽ nhận thưởng trước toàn trường, cậu có muốn mua bộ quần áo mới không?”
“Không cần đâu, bộ trên người tớ hiện tại vẫn rất được.” Lục Hảo bình tĩnh lật một trang sách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận