Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 845: Nghe qua rất phiền phức

“A.” Ngón tay của Vương Vận Thu nhéo cổ họng mình, cô ta đã đọc đến hơi khàn cổ rồi.
Cô ta mở miệng nói: “Tôi nghe nói một trăm người chúng ta còn phải rút thăm ngẫu nhiên trường thi, để đảm bảo tính công bằng, tất cả đều sẽ bị xáo trộn hết, sinh viên trường nào đối diện với giám khảo nào đều không biết.”
Ngón tay của Lục Giai Giai chống cằm, bản thân cô cũng lười biếng một lúc, mệt mỏi bảo: “Nghe qua rất phiền phức.”
Vương Vận Thu dựa lưng vào ghế: “Còn có máy quay nữa chứ, nghe nói còn phải chụp ảnh tập thể, phỏng vấn, ví dụ như tuyên bố, hiển nhiên phải thể hiện hết khả năng xuất sắc ra rồi.”
Buổi tối, Lục Giai Giai vẫn còn đang học thuộc lòng từ tiếng Đức, Bạch Đoàn chạy đến bên chân cô, bàn tay nhỏ đặt lên đầu gối, hai mắt sáng lấp lánh: “Mẹ ơi, mẹ dạy con đi.”
Cậu bé mặc đồ ngủ vô cùng đáng yêu, phía sau mông còn có một cái đuôi thỏ tròn nhỏ lông xù.
Lục Giai Giai nâng mắt lên nhéo má cậu bé, đặt sách qua một bên, bế cục bông nhỏ.
Tiết Ngạn bưng đĩa hoa quả tới, Lục Giai Giai ăn hai miếng.
Hai cha con ăn ý đối diện nhìn nhau.
Bạch Đoàn cứ đòi được đấm chân cho Lục Giai Giai, vừa ngoan vừa nghe lời.
Tiết Ngạn thì lại đi đến sau lưng cô bóp vai cho cô.
“!” Lục Giai Giai cảm thấy vai mình đau nhức một hồi, tay của Tiết Ngạn giống như kìm sắt di chuyển lên xuống trên vai cô vậy.
Cô rụt cổ lại, ngón tay mềm mại nắm cánh tay anh, giọng nói hơi kích động: “Vai em không mỏi.”
Cô hoàn toàn không còn lòng nào học thuộc văn nữa, chưa đến một lúc đã buồn ngủ, Tiết Ngạn đưa Bạch Đoàn ra ngoài trước, sau đó lại bế Lục Giai Giai lên giường nghỉ ngơi.
Bạch Đoàn đứng ngoài cửa bĩu môi, tức tối vô cùng đi về phòng.
Tiết Ngạn hôn lên môi Lục Giai Giai một cái, nói với giọng trầm khàn: “Học hành quan trọng nhưng bây giờ sức khỏe càng quan trọng hơn.”
“Biết rồi mà.”
“Ngày mai cuối tuần, muốn làm gì?”
“… Học.”
“…”
Lục Giai Giai ngủ một giấc ngon, mẹ Lục nấu sẵn cơm rồi dẫn cha Lục đi thăm Khổng Nhã.
Cha Tiết thì lại dẫn Bạch Đoàn đến quảng trường.
“Không còn ai nữa.” Tiết Ngạn quay đầu.
Lục Giai Giai: “…”
Gần đến trưa, trên cầu thang có mấy cái áo ném xuống, trên hành lang tầng hai cũng thế.
Cửa kẽo kẹt đẩy ra, người đàn ông trần trụi bước chân ra từ bên trong, nhặt quần áo rơi trên đất lên.
Cuối cùng Lục Giai Giai cũng không nghĩ đến học hành nữa mà nghỉ ngơi ổn thỏa một ngày, đến hôm sau lại chuẩn bị chiến đấu tiếp.

Từ sau khi Châu Văn Thanh thi đỗ đại học đã bắt đầu chăm chút cho bản thân hơn, khi tới đại học mặc một cái áo sơ mi trắng, bên dưới là quần giả quân đội màu xanh lục, lại một lần nữa chau chuốt cho mình.
Thật sự vẫn có không ít nữ sinh thi đỗ đại học mắc bẫy này của anh ta.
Khóa này người có thể lên đại học đều là người chưa kết hôn, chưa kết hôn có nghĩa có thể yêu đương.
Khi Lục Thảo bụi bặm mệt mỏi, tả tơi tàn tạ tìm qua đây thì Châu Văn Thanh đang hẹn một nữ sinh thảo luận về văn học.
Nữ sinh đang nghĩ có nên đồng ý hay không thì cách đó không xa có một người phụ nữ cà thọt, bẩn vô cùng ôm Châu Văn Thanh.
Lục Thảo chỉ cần vài ba cái đã cọ bẩn áo sơ mi trắng của Châu Văn Thanh: “Văn Thanh, em tìm được anh rồi, anh không biết em đã chịu bao nhiêu khổ đâu, hỏi bao nhiêu người mới tìm được anh.”
Từ một khắc Lục Thảo đột nhiên ôm mình đó, Châu Văn Thanh cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, rõ ràng anh ta đã chạy xa như vậy rồi, vậy mà Lục Thảo vẫn tìm tới được.
Anh ta ngây người không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết anh ta muốn khiến cô ta lập tức biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng bây giờ anh ta lại không thể làm được gì cả.
“Cô buông tôi ra trước đã.” Sắc mặt của Châu Văn Thanh đen như đít nồi, cưỡng chế bản thân không lộ ra hành vi tức giận đến cực điểm, thu hút sự chú ý của nhiều người hơn.
“Không, Văn Thanh, em rất nhớ anh, em còn tưởng anh không cần em nữa, không ngờ anh vẫn còn nhớ em.”
Nữ sinh bên cạnh mang vẻ mặt ngơ ngác, cô ta biết Châu Văn Thanh đang theo đuổi mình, nhưng với tình huống hiện tại, chứng minh anh ta đã lén lút có người khác rồi.
Có người rồi mà còn theo đuổi cô ta, có phải bị điên không?
“Hôm nay tôi còn có chuyện phải đi trước, bạn học Châu, sau này không có việc gì thì đừng tới tìm tôi.” Cô ta quay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận