Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 598: Rất ít người không nghén như em

Điền Kim Hoa giống như bộ xương di động đi về phía cô, trời lại hơi tối, kèm thêm gió thổi lạnh thật sự quá mức rợn người.
Cô trực tiếp nắm lấy áo của Tiết Ngạn, cố gắng rúc vào bên người anh.
Hai mắt của Điền Kim Hoa vô thần, khi nhìn thấy Lục Giai Giai, trong mắt mới hiện lên chút ánh sáng.
Cho tới bây giờ cô ta vẫn không hiểu một đứa con gái như Lục Giai Giai, vì cái gì mà mọi người đều chiều cô?
Không phải con gái nên có quy củ, hiếu thuận với cha mẹ, hầu hạ chồng, làm nhiều việc và sinh nhiều con trai hay sao?
Nhưng tới chỗ Lục Giai Giai lại có thể đi học, có thể vào đoàn văn công, gả cho người mà ta vẫn yểu điệu như thế.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa cảnh cáo rồi cõng Lục Giai Giai rời đi.
Lục Giai Giai ghé bên tai anh, mang theo hơi thở nóng rực: “Bây giờ chị ta không được bình thường, em không nói tinh thần mà là cơ thể ấy, loại tổn hại cơ thể kiểu này rất khó bồi bổ, chị ta không sống được mấy năm nữa sẽ bệnh nặng, tuổi thọ không dài.”
Cơ bắp của Tiết Ngạn hơi rung lên, yết hầu di chuyển vài cái, xốc người Lục Giai Giai lên trên: “Anh nhớ hai ngày trước lên thị trấn, bác sĩ nói thai tượng của em rất ổn.”
“Ừm…” Lục Giai Giai cũng không rảnh nói đến Điền Kim Hoa nữa, bây giờ cô thích nhất chính đứa trẻ trong bụng, cô hào hứng nói: “Bác sĩ nói nó lớn lên rất tốt, vô cùng ngoan, rất ít người không nghén như em.”
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn hơi di chuyển.

Điền Kim Hoa về nhà nấu cơm, nấu xong cơm lại một mình rúc trong góc bếp ăn cơm, Đại Sơn còn tốt hơn cô ta một chút.
Nhà họ Điền chỉ cần đối xử không tốt với Đại Sơn là Lục Cương Quốc sẽ lén chạy tới đây đánh Điền Quang Tông một trận.
Bây giờ Điền Quang Tông chính là bảo bối duy nhất trong nhà, những người khác hiển nhiên không dám quá mức bắt nạt Đại Sơn.
Tới tối, Đại Sơn đi vào nhà kho, nhìn Điền Kim Hoa co rúm thành một cục, móc một nắm đồ ăn trong lòng ra.
Điền Kim Hoa nhận lấy ăn ngấu nghiến.
Dưới ánh trăng, trông cô ta giống như quỷ chết đói, đôi mắt gần như rớt tròng, môi khô nứt nẻ.
Đại Sơn đã nhìn quen nên không sợ hãi, cậu bé không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, mẹ có hối hận không?”
Điền Kim Hoa dừng động tác lại, cô ta cào mái tóc một cách thô lỗ, vẻ mặt hơi mê mang.
Đại Sơn lại nói tiếp: “Nếu như mẹ an phận, không làm ầm lên thì bây giờ đã có thể ăn ngon mặc đẹp rồi, bốn anh em bọn con cũng có thể ở bên cạnh mẹ, cha cũng sẽ không cưới người khác…”
“Vớ vẩn!” Điền Kim Hoa phi một tiếng: “Đều tại mụ già chết tiệt kia giở trò quỷ, bà ta đã sớm chướng mắt tao nên mới đá tao ra ngoài, còn cả cha mày nữa, nếu trong lòng anh ta có tao thì còn có thể cưới người khác hay sao?”
“Đúng rồi, người khác đều nói đẻ con gái là cái thứ ăn hại không sai, mày nhìn hai con ranh Lục Hảo và Lục Viên đi, tao kêu hai đứa nó trộm ít đồ mà đã khóc sướt mướt không chịu, còn cắn tao.”
“Người như tụi nó gả cho người ta chắc chắn sẽ bị nhà chồng đánh chết, đồ tiện nhân, thứ ăn hại…”
Điền Kim Hoa ngoài miệng chửi không ngừng giống như đang nguyền rủa người, nhưng người mà cô ta nhắc tới toàn là đứa con mà cô ta đã mang thai chín tháng mười ngày.
Đại Sơn cúi đầu im lặng, cuối cùng cậu bé cũng hiểu tại sao các chị em đều không gần gũi mẹ.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa bị đẩy ra, mẹ Điền hùng hổ đứng ở cửa.
“Tao bảo sao cái nhà này luôn thiếu đồ, hóa ra là hai con chó tụi bây ăn vụng, cái thứ không biết xấu hổ, ai cho tụi mày ăn vụng đồ nhà bọn tao.”
Bà ta cướp cái bánh bột ngô trong tay Điền Kim Hoa lại, tức giận ném xuống giẫm một vái rồi dùng chân di nghiến.
Điền Kim Hoa rụt cổ: “Mẹ, con chưa được ăn no, không ăn no sẽ không làm việc tốt được.”
Mẹ Điền tát một cái vào mặt Điền Kim Hoa: “Mày đúng là đồ lười biếng, trước kia có thể làm việc mà bây giờ không thể làm việc à.”
Điền Kim Hoa che mặt khóc thành tiếng.
Đại Sơn hỏi cô ta có hối hận không? Cô ta tưởng cô ta sẽ hối hận.
Nhưng cô ta vẫn hận nhiều hơn.
Vì cái gì mẹ Lục không thể giúp cô ta, không chống lưng cho cô ta với nhà họ Điền, kiên quyết muốn Lục Cương Quốc ly hôn với cô ta.
Nếu người nhà họ Lục giúp cô ta thì cô ta có thể nở mày nở mặt ở nhà họ Điền rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận