Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 86: Cô để lại mà ăn đi

Đợi sau này cô giàu có rồi sẽ càng cố gắng báo đáp ơn cứu mạng của anh hơn.
Lục Giai Giai cầm bát đẩy tới trước mặt: “Đây thật sự là thứ em có thể lấy ra được nhất hiện giờ.”
“Không cần.” Ánh mắt của Tiết Ngạn tối đi, không đổi tư thế: “Cô để lại mà ăn đi!”
Nụ cười trên mặt Lục Giai Giai hoàn toàn biến mất.
Bình thường cô cười rất ngọt rất ngoan, nhưng điều này cũng chỉ thành lập dưới tình huống cô rất hài lòng với xung quanh, một khi có chuyện không phù hợp với dự đoán, cô sẽ bắt đầu đòn phản kích của mình.
Nhưng Lục Giai Giai nghĩ đến sức mạnh khi giết heo rừng của Tiết Ngạn lại không dám hung dữ với anh, nhưng vẫn rất nôn nóng: “Tại sao không ăn?”
Đợi lần sau cô có vận may tốt như thế cũng không biết là ngày tháng năm nào nữa.
“Ăn đi, ăn đi mà.” Lục Giai Giai nhét một cái bánh ngô vào tay Tiết Ngạn.
Loại hành động này khó tránh khỏi phải tiếp xúc, ngón tay của Lục Giai Giai ấm nóng, chỗ cô chạm vào giống như nối thông một dòng điện, Tiết Ngạn bị bỏng lập tức rụt tay về, cái bánh ngô cũng rơi xuống đất.
Anh hoảng hốt muốn nhặt lên nhưng Lục Giai Giai cũng có động tác như vậy, Tiết Ngạn lại lập tức nâng tầm nhìn lên.
Lục Giai Giai cúi người nhặt bánh, cơ thể hơi nghiêng về trước, cổ áo trễ xuống, một mảnh trắng sáng không tỳ vết lọt thẳng vào tầm mắt của Tiết Ngạn.
Anh từ tay chân luống cuống biến thành hoàn toàn không còn suy nghĩ gì nữa, vành tai màu đồng cổ nhuộm một màu đỏ ửng.
Tiết Ngạn vội rời tầm mắt đi, anh thấy Lục Giai Giai nhặt cái bánh ngô đó lên, trừng mắt nhìn anh.
Anh hít một hơi khí lạnh thật sâu, dựa vào lực tự chủ mạnh mẽ mới tìm lại được chút thần trí của mình.
Lục Giai Giai có hơi giận hờn, ghét cô thì ghét cớ sao còn lãng phí thức ăn?
Cô thật sự muốn nhét thẳng cái cánh gà này vào miệng anh quá.
Một cơn gió mát thổi qua, mới đầu thôn dân và các trí thức chỉ là lén lút nhìn về phía Lục Giai Giai, còn bây giờ đã nhìn chằm chằm không rời mắt luôn rồi.
Cô gái mười bảy tuổi được nuông chiều như một bông hoa lúc cúi đầu mím môi trông vô cùng đáng thương.
Mà người đàn ông bên cạnh cô cũng mím chặt môi như thế, sườn mặt căng chặt tự mang theo vẻ dữ tợn.
Tổ hợp hai người này cực giống như Tiết Ngạn đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó.
Nhưng... cũng đại loại là thế.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Giai Giai tới tặng đồ ăn cho Châu Văn Thanh, nhưng không ngờ vậy mà người cô muốn tìm lại là Tiết Ngạn.
Cũng đúng thôi, Tiết Ngạn từng cứu Lục Giai Giai hai lần, đó chính là ơn cứu mạng thật.
Cho dù đều biết Lục Giai Giai không nhìn trúng anh nhưng lúc hai người ở cạnh nhau, những chàng trai trẻ tuổi ái mộ Lục Giai Giai đó vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bên này, cái bánh trên tay Lục Giai Giai đã dính đất, cô ngẩng đầu đưa cái bát trong tay tới trước mặt Tiết Ngạn, nhíu chặt đôi mày liễu: “Cầm lấy!”
Giọng điệu ít nhiều mang theo ép buộc, Tiết Ngạn cầm lấy theo bản năng.
Lục Giai Giai thấy anh như thế cơn giận ngược lại đã tan bớt một chút, cô cúi đầu nhìn cái bánh dính đất, dùng sức thổi bụi bên trên, đợi bay bớt rồi lại dùng tay phủi, đến khi phủi sạch sẽ, cô lại đặt cái bánh vào trong bát, đôi mày hơi nhướn lên: “Tuy rằng không được sạch cho lắm nhưng đây là anh làm rơi, anh tự ăn đi.”
Tiết Ngạn nhìn cái bánh bột ngô trong bát đó, nghĩ đến bộ dáng thổi nhẹ của Lục Giai Giai mà yết hầu nhúc nhích cơ thể căng cứng bất động.
“Anh ăn đi.” Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Có phải anh không nỡ ăn không?”
Trong lòng Tiết Ngạn hơi chấn động, giống như suy nghĩ thầm kín bị người phát hiện ra.
“Anh yên tâm, hôm nay em với đám người Tiểu Hoa bắt được bốn con cá lận, mẹ em đã mang một con tới nhà anh rồi, hai đứa em trai của anh cũng có thể ăn được cá.” Lục Giai Giai thấp giọng nói, cúi sát lại gần anh: “Nhưng cánh gà chỉ có mình anh có thôi, hy vọng có thể giúp anh quạt bớt toàn bộ xui xẻo đi.”
Thật ra chịu đựng thêm hai năm nữa là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận