Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 802: Lục Kính Quốc kết hôn 1

Lục Nghiệp Quốc bế Song Song, dẫn Lý Phân từ bên ngoài trở về.
Lý Phân mặc vô cùng dày, trên cổ cũng quấn khăn quàng cổ dày, bọc cả người lại chỉ chừa mỗi hai con mắt, cô ta đỡ bụng đi vô cùng cẩn thận.
Chân giẫm xuống tuyết vang lạo xạo, Trương Thục Vân nghe thấy tiếng vội quay đầu, nhìn thấy Lý Phân là vội vàng chạy qua: “Ngồi xe lửa lâu như thế mệt lắm rồi đúng không? Mau vào nhà đi.”
Trịnh Tú Liên đi đằng trước đẩy cửa, bên trong tỏa ra hơi ấm.
Bọn họ đã sớm đốt lò rồi.
“Mẹ chúng ta lên thủ đô lo chuyện của chú ba rồi, kêu mấy người chúng ta tự chăm sóc nhau, có chuyện gì thì cứ gọi bọn chị nhé.” Một đám người Trương Thục Vân vào cửa đã đóng cửa lại, chỉ sợ tuyết bên ngoài bay vào: “Mấy hôm trước các em gửi thư nhờ mua đồ, đều đã mua hết cho các em rồi, cất dưới hầm ấy, hai hôm nay nấu cơm cũng không muộn chứ?”
Lý Phân cởi khăn quàng cổ trên đầu xuống, thở hổn hển: “Cảm ơn chị cả, chị hai, em chỉ thấy hơi bất tiện một chút chứ không sao đâu.”
“Không sao thì tốt.”
Trương Thục Vân với Trịnh Tú Liên giúp dọn dẹp đồ đạc, sau khi sắp xếp xong mới rời đi.
Lý Phân đỡ bụng ngồi xe lửa hơn một ngày, lại ngồi xe buýt từ huyện về thị trấn, cơ thể không chịu nổi nhiều dày vò như thế, cô ta nằm nghiêng người trên chăn: “Nghiệp Quốc, em ngủ trước một lúc, có chuyện gì thì gọi em nhé.”
“Vợ, em nghỉ ngơi đi, chuyện trong nhà có anh cả rồi.” Lục Nghiệp Quốc giúp Song Song thay quần áo, sau đó gửi con ở phòng hai chơi với Lục Dạ, còn mình thì đi xuống hầm.

Cách ngày, Lục Kính Quốc tới, toàn bộ mọi chuyện anh ta đều đã sắp xếp xong xuôi, tìm xong tiệm cơm, sắp xếp xong thời gian, ngay cả đồ mà cha Lục mẹ Lục phải cầm đi cũng đã chuẩn bị xong tất.
“Kính Quốc, sính lễ cho thế nào, cha mẹ phải bỏ những gì?” Mẹ Lục cũng không hiểu quy tắc ở đây.
Ngược lại Lục Kính Quốc rất bình tĩnh, anh ta ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ: “Trừ mua đồ dùng sinh hoạt và gia cụ ra, toàn bộ tiền lương nhiều năm nay của con đều cho Tiểu Nhã, sính lễ đã xong cả rồi, về phần những cái khác, con cũng đã bàn bạc xong với Tiểu Nhã, cha mẹ chỉ cần tham gia hôn lễ là được.”
“Vậy được.” Con trai thứ ba xưa nay là một người có chủ ý, mẹ Lục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi cơn tuyết lớn qua đi, đến đâu cũng là một mảnh trắng xóa, rất nhanh trên phố lại khôi phục vẻ náo nhiệt, Lục Giai Giai dẫn mấy người đi tới một vài điểm thắng cảnh ở thủ đô.
“Tuyệt quá, quốc gia thật sự càng ngày càng tốt, càng ngày càng tốt…” Cha Tiết nhìn kiến trúc hùng vĩ, không nhịn được mà nhỏ giọng cảm thán: “Không ngờ đời này còn có thể đi ra ngoài nhìn ngắm, sống cũng đủ rồi.”
Lục Giai Giai cúi đầu nhéo ngón tay nhỏ của Bạch Đoàn, Bạch Đoàn ngẩng mặt lên nhìn cô.
Cô ra hiệu cho cậu bé nhìn về phía cha Tiết.
Bạch Đoàn chớp mắt, sau đó chạy đến trước mặt cha Tiết, nắm bàn tay của ông ta.
Cha Tiết sững sờ, cúi đầu nhìn đứa cháu trai hiểu chuyện lại ưa nhìn, trong nháy mắt không còn thương cảm nữa.
Ngược lại cha Lục và mẹ Lục không thích đứa cháu trai của mình cho lắm, bà ta chỉ thích con gái mình thôi, nhàn rỗi là đi đến bên cạnh Lục Giai Giai, nói chuyện câu được câu mất.
Trước khi hai vợ chồng tới đã sớm gấp những bộ quần áo đẹp nhất đựng trong túi, cha Lục mặc đồ Trung Sơn, mẹ Lục mặc áo khoác to mà Lục Giai Giai mua cho bà ta trước đây, lại quấn khăn quàng cổ màu tro nhạt.
Hai người đều đeo đồng hồ.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn thân là người nhà cũng theo tới, Bạch Đoàn thì lại ở nhà chơi với cha Tiết.
Hai thanh niên Tiết Dương và Tiết Khiêm cả ngày chạy ra ngoài chơi, định đi khắp các chốn ở thủ đô một vòng.
Lục Kính Quốc dẫn cha Lục và mẹ Lục đến tiệm cơm, tiệm cơm này được trang trí rất cổ điển, phòng ăn thậm chí còn có bình phong vẽ tranh minh họa, vô cùng có thú vị và đẳng cấp.
Đột nhiên trái tim của mẹ Lục đập như trống, lần đầu tiên gặp lãnh đạo lớn như thế, còn là nhà thông gia tương lai của mình, bà ta không có cách nào không khẩn trương.
Chỉ sợ không với tới được.
Tiến vào phòng bao, Lục Kính Quốc đi đằng trước đặt đồ trong tay xuống đất.
Lục Giai Giai nhìn về phía Khổng Nhã, cô ấy vẫy tay với cô: “Giai Giai, ngồi đây đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận