Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 639: Giành vợ với anh 1

Còn không bằng về nhà ngủ một giấc no nê rồi ngày mai lại tới.
Cha Tiết không chịu: “Không được, Giai Giai vừa mới đẻ con, hôm nay tôi sẽ ở đây trông, hai đứa nó hoàn toàn không hiểu cách chăm con, tốt xấu gì thì tôi cũng nuôi ba đứa, kiểu gì cũng có ít kinh nghiệm.”
Đều có lòng cả, mẹ Lục cũng không tiện nói thêm gì nữa: “Vậy ông ở nhà bếp đi.”
Dù sao bây giờ trời cũng nóng, có người còn ngủ ở trong sân.
Mẹ Lục bế cục bông đang nhắm mắt, bà ta quay đầu nói với Tiết Ngạn: “Con qua đây, mẹ dạy con bế con thế nào.”
Tiết Ngạn đặt khăn lông nóng trong tay xuống, cuối cùng ánh mắt cũng rơi lên người sinh vật mềm mại cách đó không xa.
“Ừm…” Ngón tay của cục bông nhúc nhích.
Tiết Ngạn đi tới gần, cúi mắt nhìn đứa bé, anh cảm thấy nó chỉ có một tí xíu, tay to thêm một chút là có thể hoàn toàn nắm được cục bông này.
Anh cứng ngắc người, giữ nguyên một tư thế hết mười mấy phút.
“Đưa tay qua đây, cánh tay trái đỡ đầu với cổ con, dùng một tay khác đỡ lưng và chân, bế như mẹ đây này.” Mẹ Lục thị phạm trước mặt anh một lần.
Tiết Ngạn nhíu mày, đứa trẻ quá nhỏ, giống con thỏ trên núi, anh nhấc một cái là có thể xách cả người lên.
Anh không biết nên duỗi tay thế nào, trong lòng luống cuống nhưng ngoài mặt không hiện ra.
“Bế đi!” Mẹ Lục nhìn Tiết Ngạn cao lớn: “Cả người có sức thế mà không biết bế con mình à.”
Tiết Ngạn chịu áp lực từ mẹ vợ, chỉ có thể từ từ duỗi tay ra, ngón tay của anh cảm giác được trọng lượng phần đầu của cục bông, yết hầu vô thức di chuyển hai cái.
Quá mềm, quá yếu ớt, cuối cùng Tiết Ngạn bắt đầu khẩn trương, mồ hôi túa ra sau lưng, một động tác mất khoảng một phút mới làm xong.
Đợi mẹ Lục hỗ trợ anh bế được đứa bé trong lòng, Tiết Ngạn trực tiếp biến thành một cột gỗ, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào gương mặt của em bé, nhíu chặt mày rồi lại giãn ra.
Cái đầu của cục bông nhúc nhích, hé miệng, trông rất thoải mái.
Khóe môi của Tiết Ngạn vô thức nhếch lên.
Con của anh với Lục Giai Giai, huyết mạch tương liên, không thể chia cắt.
Mẹ Lục ở bên cạnh kín đáo bảo: “Ôm chặt vào, đừng làm rớt, đây chính là con trai con đấy.”
Nụ cười bên khóe môi Tiết Ngạn chợt biến mất, cả người căng lên.
Khi Lục Giai Giai tỉnh lại, Tiết Ngạn đang cúi đầu nhìn con giống như một bức tượng bất động.
Anh lớn lên cao to, sắc mặt lạnh lùng, khi ngón tay dùng sức thường giống như kìm sắt, bây giờ vẫn căng lên như dây đàn, nhưng lại giống như một cái máy chuẩn xác, không hề cử động.
Cục bông càng đừng nói, được bọc trong thảm lông chỉ có một chút xíu, dưới áp lực cơ thể cường tráng của Tiết Ngạn trông càng đáng thương hơn.
“Tiết Ngạn.” Lục Giai Giai nhỏ giọng gọi anh, cô nhích người, tuy có hơi khó chịu nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tiết Ngạn nghe được giọng nói chợt ngẩng đầu lên, anh nhấc chân rồi lại chợt cứng người, vẻ mặt hoang mang.
Lục Giai Giai: “…”
“Oa oa oa!” Đột nhiên đứa bé vốn đang yên lành khóc to lên, hai bàn tay nhỏ vung tới vung lui.
Tiết Ngạn ngây người trong giây lát, anh cúi đầu, cơ thể đung đưa, sau đó da mặt căng lên: “Không được khóc, đừng khóc!”
Tiếng khóc của cục bông càng lớn hơn, chỉ hận không thể xuyên thủng nóc nhà.
Mẹ Lục vội vàng đi từ bên ngoài vào, bà ta nhìn đứa bé rồi nói với Tiết Ngạn đang ngây người: “Con trai con tè rồi, mau thay tã cho nó.”
“Thay tã?” Tiết Ngạn chớp mắt.
“Qua đây, đặt em bé lên giường trước.” Mẹ Lục chỉ huy Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn đi một bước lại dừng một bước, rõ ràng chỉ có vài bước lại thở hổn hển, từ từ đặt em bé lên góc giường.
Anh chậm rãi mở thảm lông ra, mẹ Lục lấy một khăn tã cho anh, Tiết Ngạn rút ra, vừa nhấc tay đã định nhét vào trong thảm.
Mẹ Lục nhíu mày: “Con làm chậm thôi, chăm sóc con phải cẩn thận, không thể cẩu thả qua loa, con nhìn xem sức con lớn như vậy, con trai con sắp bị con hất bay rồi.”
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn bị mắng cũng hơi ngồi dậy.
Tiết Ngạn cúi người, trên bàn tay to cầm một cái tã, trên gương mặt ngày thường lạnh lùng mang theo vài phần bối rối.
“Sao con lại ngồi dậy?” Mẹ Lục vội vàng nhìn về phía con gái mình: “Hôm nay là ngày chịu khổ của con, phải từ từ nghỉ ngơi, tổ yến sắp nấu xong rồi, lát nữa mẹ sẽ bưng vào cho con.”
“Con vẫn chưa được bế con mà.” Lục Giai Giai nhìn chằm chằm vào cục bông đang vung loạn tay ở cách đó không xa.
“Đợi thay xong tã rồi bế.” Mẹ Lục cẩn thận quan sát Lục Giai Giai: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Không có chỗ nào khó chịu lắm đâu mẹ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận