Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 690: Anh ba nói đã nhìn trúng một cô gái

Động tĩnh lớn như thế cũng không làm Lục Giai Giai tỉnh giấc, mệt đến mức ngủ say trên giường.
Tiết Ngạn đặt Bạch Đoàn lên giường nhỏ, đắp chăn cho cậu bé.
Bạch Đoàn mở to mắt: “Cha, vỗ.”
“Ngủ mau.” Tiết Ngạn mím môi, vẫn giơ tay vỗ nhẹ lên bụng của Bạch Đoàn, động tác nhẹ nhàng có thể dùng từ dịu dàng để hình dung.
Anh dỗ Bạch Đoàn ngủ xong mới bò lên giường, vốn đã say, vừa ngả xuống giường là ngủ mất.
Lục Kính Quốc thoải mái ở nhà vài hôm, lấy mấy chục đồng của mẹ Lục đi lên thị trấn mua một đống đồ cho mọi người.
Đồ của nhà các anh em đều như nhau, không thiên vị ai cả.
Trên đường về anh ta gặp Phương Như đang bế con, cô ta nhìn thấy Lục Kính Quốc mà sững sờ.
Cô ta không gả cho Lục Kính Quốc nhưng dựa vào việc anh cả làm lính cũng tìm được một hộ gia đình không tồi trong thôn mà gả đi.
Phương Nhu không hiểu tại sao anh ta không lấy mình, theo lý mà nói năm nay anh ta đã hai mươi lăm mà vẫn chưa kết hôn, nếu như năm đó anh ta lấy cô ta thì đứa trẻ mà cô ta ôm trong lòng sẽ là con của Lục Kính Quốc.
Cô ta muốn đi lên bắt chuyện nhưng Lục Kính Quốc hoàn toàn không dừng xe, đối với anh ta mà nói, Phương Nhu chẳng qua chỉ là một tiết mục nhỏ, anh ta đã sớm quên mất rồi.
Cô ta trơ mắt nhìn Lục Kính Quốc càng đạp càng xa, bế đứa trẻ về nhà với vẻ mất hồn mất vía.
“Phương Nhu, sao cô vẫn chưa giặt bộ quần áo này vậy? Cả ngày Tiểu Sơ ra đồng làm việc, còn cô bế con cũng không làm việc gì cả, cô có thể thương chồng mình một chút được không?” Bà cụ trong sân tức muốn xỉu: “Nhà họ Phùng chúng tôi đúng là xúi quẩy tám đời mới rước phải loại con dâu lười biếng như cô, tôi đã giúp cô trông con rồi mà đến ngay cả chồng mình cô cũng không chăm sóc tốt được, cần cô còn có tác dụng gì?”
“Lúc tôi ở nhà cũng như thế, gả đến nhà mẹ lại phải làm việc, dựa vào cái gì?” Phương Nhu cười nhạo, phản bác.
“…” Bà cụ nghẹn đến đỏ bừng mặt: “Dựa vào cái gì à, dựa vào bây giờ cô đã có chồng có con rồi, các cô là người một nhà.”
Bà cụ tức giận mặc kệ hết, thích thế nào thì làm như thế, trực tiếp đi tới nhà anh cả.
Anh hai nhà họ Phùng làm việc vất vả cả buổi sáng vừa mệt vừa đói, về nhà mà bếp vẫn còn lạnh ngắt, anh ta nhịn cơn khó ở, hỏi Phương Nhu: “Sao vẫn chưa nấu cơm?”
“Anh hỏi tôi làm gì? Hỏi mẹ anh ấy!” Phương Nhu nằm lên giường trở mình.
Anh hai nhà họ Phùng lau mồ hôi trên trán, uống một bát nước mát: “Mau đi nấu cơm đi, anh nghỉ ngơi một lúc.”
“Anh nghỉ ngơi? Tôi cũng muốn nghỉ ngơi nhé, sao anh không đi nấu cơm đi?”
“…” Áp lực về mặt cơ thể cộng thêm áp lực tinh thần khiến anh hai nhà họ Phùng hoàn toàn tức điên.
Anh ta lấy vợ là để trải qua cuộc sống yên bình, không ngờ bây giờ lại thành chuyện áp lực nhất.
“Cô có nấu cơm không?” Anh hai nhà họ Phùng sa sầm mặt mũi.
“Không nấu.”
“Phương Nhu, lão tử thương cô nhưng cô không coi lão tử là người, con mẹ nhà cô!” Anh hai nhà họ Phùng túm Phương Nhu tới vả một phát vào mặt cô ta: “Hôm nay không nấu cơm thì lão tử sẽ đánh chết cô, cùng lắm thì để cả thôn này đều biết cái thứ lười biếng như cô, có bản lĩnh thì cô ly hôn với tôi đi, tôi không sống nổi với loại như cô.”

Chưa được mấy ngày Lục Kính Quốc đã ngồi xe lửa lên thủ đô, mẹ Lục chẳng nói với ai cả.
Con trai bà ta có tương lai, sau này có thể giúp con gái bà ta.
Lục Kính Quốc vừa rời đi, cha Lục và mẹ Lục đã thu dọn đồ đạc, định tiếp tục chuyển tới chỗ Lục Giai Giai ở.
Thật ra cũng không có đồ gì để chuẩn bị, chỉ là đồ dùng thường ngày mà thôi.
Trương Thục Vân nôn nóng: “Mẹ lại tới nhà em gái sao ạ? Hay là ở nhà đi, con với Ái Quốc hiếu thuận mẹ.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Nhà cô có bốn đứa con, còn có sức mà chăm sóc một bà già như tôi sao, Thục Vân này, mẹ mệt nhiều năm như thế rồi, cô cũng để mẹ nghỉ ngơi đi chứ.”
Trương Thục Vân xấu hổ cúi đầu.
“Mẹ biết cô có lòng, là một người hiếu thuận, mấy chuyện này mẹ đều hiểu.”
“Mẹ…” Trương Thục Vân cảm động.
Quả nhiên mẹ vẫn coi trọng cô ta nhất.
Cha Lục dắt xe đạp ra ngoài, mẹ Lục đi đằng trước, vừa ra cửa đã gặp một người phụ nữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận