Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 92: Nhìn yết hầu của anh! 2

Ngoài mặt Tiết Ngạn vẫn có thể miễn cưỡng bình tĩnh được, nhưng gốc tai càng lúc càng đỏ, Lục Nghiệp Quốc thấy bộ dáng ngây người của em gái mình, tức đến mức suýt thì nổi điên.
Tiết Ngạn đang quyến rũ em gái anh ta, đồ không biết xấu hổ, chắc chắn là muốn làm em rể của anh ta rồi.
Đừng hòng nhé!
Em gái anh ta mảnh mai như thế, lỡ như sau này cãi nhau chắc chắn sẽ không đánh lại được Tiết Ngạn.
Chủ yếu là anh ta muốn báo thù cho em gái cũng không có cách nào cả, vì anh ta cũng không đánh lại được Tiết Ngạn nốt.
Cho nên Lục Giai Giai nhất định phải gả cho một người đàn ông không đánh lại được anh ta.
Chỉ có như thế anh ta mới có thể bảo vệ em gái mình tốt hơn mà thôi.
“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên Tiết Ngạn mắc nghẹn.
Lục Giai Giai giật mình: “Anh sao thế? Có phải nghẹn rồi không?”
Thời điểm tăng độ hảo cảm tới rồi, Lục Giai Giai cầm bát nước đậu xanh vừa rồi lên đưa tới: “Mau uống đi!”
Khi ngón tay của Tiết Ngạn duỗi tới đáy bát, ngón của hai người chạm vào nhau, cơ thể anh lại căng cứng.
Người xung quanh nhìn thấy bọn họ tương tác, cảm thấy đầu óc có hơi không đủ dùng. Nhưng bọn họ cũng hiểu Lục Giai Giai chắc chắn không có khả năng nhìn trúng Tiết Ngạn, bằng không lần trước cũng sẽ không hai lần nhảy sông tự vẫn.
Mấy chàng trai trẻ ái mộ Lục Giai Giai trong thôn đó đều ghen tỵ đến đỏ cả mắt, sao bọn họ lại không có vận may tốt như thế cứu được Lục Giai Giai một lần?
Tiết Ngạn uống một hớp nước đậu xanh to mới kìm được cơn ho khan.
“Không sao chứ.” Lục Giai Giai muốn duỗi tay vỗ lưng anh nhưng nghĩ đến loại hành động này có hơi khác người nên đành bỏ.
Tiết Ngạn lắc đầu.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm của Lục Giai Giai, Tiết Ngạn rất nhanh đã giải quyết xong cơm trong bát.
Anh vừa ăn xong, Lục Giai Giai đã vội đứng dậy với vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy em đi trước nhé.”
Cô nhận bát trong tay Tiết Ngạn rồi chạy vụt đi.
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai thu dọn xong bát đũa đặt vào trong giỏ trúc chuẩn bị rời đi.
Lúc này Tiết Ngạn cũng đứng dậy đi về phía giết heo rừng, anh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai đứng quay lưng với mình qua khóe mắt, nói: “Đại đội trưởng, bắt đầu chia thịt thôi!”
Cha Lục gật đầu, trời nóng như thế để càng lâu càng nhanh hỏng.
Chia thịt heo vẫn là Tiết Ngạn làm chính, loại việc mệt nhọc này năm ngoái cũng toàn là anh làm.
Chủ yếu là người anh sức lớn, chia cũng công bằng.
“Xếp hàng cả đi, mỗi nhà cử ra một đại diện!” Cha Lục lau mồ hôi trên mặt.
Lục Giai Giai cũng chưa từng thấy loại cảnh tượng chia thịt này bao giờ, hai cô gái nhỏ bên cạnh cũng rất hưng phấn, tập trung xem.
Cô cũng nổi lên lòng tò mò, ngồi dưới đại thụ nhìn người ở thời đại này chia thịt thế nào.
“Giai Giai, qua đây ghi đăng ký đi.” Cha Lục lấy quyển sổ ra, ghi chép phân chia mỗi năm đều được ghi hết trong này.
Theo lý mà nói đây cũng là công việc của Lục Giai Giai.
Lúc này cô mới phản ứng lại, đây vẫn là việc của cô mà.
Quan viên mới nhậm chức vô cùng nhiệt huyết, cô nhất định phải làm cho tốt mới được.
Heo rừng cách đó không xa được chuyển lên bàn nhỏ, Lục Giai Giai ngồi vào chỗ, Lục Hoa và Lục Hảo chạy qua nhìn cô viết chữ.
Mọi người tới chỗ Lục Giai Giai đăng ký trước, sau đó lại đi nhận thịt, không thể thiếu một trình tự nào cả.
Mỗi một người đại diện còn phải ấn dấu tay, Lục Giai Giai không ngờ đến quy trình còn chu toàn như thế.
Vốn dĩ trong đám người xếp hàng có vài bác gái nhưng sau đó dần đổi thành các thanh niên.
Người có não đều biết đọc sách viết chữ rất giỏi, tuy rằng Lục Giai Giai theo đuổi Châu Văn Thanh không cần mạng nhưng cô viết chữ đẹp, lớn lên còn giống như tượng ngọc, không chỉ có một công việc tốt mà đại đội trưởng còn là cha ruột của cô, cả gia đình đều thương chiều cô nhất, lấy vào cửa nhà chỉ có trăm lợi mà không có hại gì.
Nói cách khác, các bà các cô vốn cảm thấy mình không thể trèo cao nhưng Lục Giai Giai theo đuổi Châu Văn Thanh đã hơi giảm thần cách rồi, nên bọn họ mới dám có mấy suy nghĩ này.
Bằng không ai dám tới nhà họ Lục cầu hôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận