Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 497: Chỗ nào cũng đau

Nói ra thì Chân Văn Thanh rất dịu dàng, cũng không chậm trễ thời gian chút nào.
Ngày hôm sau Lục Giai Giai tỉnh lại thấy chỗ nào cũng đau, mắt cay xè.
Giai đoạn sau cô tỉnh rượu, nhớ được non nửa chuyện hôm qua.
Rõ ràng cô đã cầu xin anh rồi mà anh vẫn không bỏ qua cho cô.
Lục Giai Giai quay đầu, Tiết Ngạn đã không còn trên giường nữa, cô nhấc tay, trên cổ tay toàn là dấu đỏ, cưỡng chế ngồi dậy, vén chăn lên, chỉ thấy trên chân toàn là dấu vết.
Đôi mắt của Lục Giai Giai xót quá, cô dụi mắt, thấy sưng rồi.
Tiết Ngạn đẩy cửa đi vào, thấy cô tỉnh rồi lập tức đi qua: “Có chỗ nào đau?”
“Chỗ nào cũng đau.” Lục Giai Giai khàn giọng, cô bò dậy cào một cái thật mạnh.
Mái tóc đen dài của cô xõa trên vai, trên cái cổ mảnh khảnh mang theo rất nhiều dấu đỏ, bả vai mịn màng lộ ra ngoài, lại phối thêm với vẻ mặt hung dữ này, Tiết Ngạn lại ấn người về giường.
Lục Giai Giai nhìn vẻ mặt nguy hiểm của anh, chớp đôi mắt chua xót, duỗi tay túm cái chăn cố gắng che mình lại: “Anh còn bắt nạt em.”
“Tối hôm qua là em bắt nạt anh trước.” Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển một cái, duỗi tay gạt sợi tóc đen trên môi Lục Giai Giai đi: “Trừ một lần em bắt nạt anh ra, em kêu đau, anh chỉ làm có một lần.”
Nếu không phải anh ra tay nương tình thì con nhóc này còn có thể ngồi dậy cào anh được chắc.
Lục Giai Giai không tin: “Anh nói vớ vẩn, anh như vậy… sao em lại bắt nạt anh được?”
“Em kêu anh nằm im, sau đó bắt nạt anh.”
“…” Lục Giai Giai phản bác: “Tại sao trên người em chỗ thì xanh chỗ thì tím, còn trên người anh chẳng có gì cả.”
Tiết Ngạn hơi dừng lại, sau đó bắt đầu cởi cúc áo.
“Anh làm gì đó?” Lục Giai Giai nhe răng định cắn một cái.
Tiết Ngạn cởi áo ngoài ra, lộ ra nửa người trên cường tráng, nghiêng người để Lục Giai Giai nhìn: “Đều là vết hôm qua em cào đấy.”
Trên lưng Tiết Ngạn toàn là vết cào, hơn nữa phần lớn đều cào tróc da.
Lục Giai Giai vô cùng oan ức, liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, rồi lại nhìn vết cào trên vai anh.
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Chỗ nào cũng khó chịu, nhấc tay một cái cũng thấy mỏi nhừ.
Tiết Ngạn thở ra một hơi nóng rực, nhịn nhiều năm như thế, một lần thật sự không đủ, nhưng Lục Giai Giai khóc nhũn cả người, anh chỉ có thể nhẫn nhịn, định đợi cô nghỉ ngơi khỏe lại, sau đó lại từ từ gia tăng số lần.
Anh giơ tay sờ lên eo của Lục Giai Giai, cô vợ vừa mềm vừa thơm thật sự khiến người không có cách nào nhịn được, anh thấp giọng nói: “Sắc trời còn sớm, hay là…”
Còn chưa dứt lời, trên bả vai rộng của Tiết Ngạn lại bị cào một cái.
Tiết Ngạn nghiến răng, dự định đợi tối nay lại từ từ thu phục cô sau.
“Nấu nước tắm rồi, đi tắm trước đi.” Tiết Ngạn khoác áo lên, anh hạ quyết tâm rồi đi ra ngoài.
Trước kia anh có làm một bồn tắm, đổ đầy nước ấm vào đó, khi tiến vào, Lục Giai Giai vừa vặn mặc xong quần.
Cô liếc mắt nhìn thấy Tiết Ngạn bò lên giường nhưng chân hoàn toàn không có sức, Tiết Ngạn cúi người nắm cổ chân cô, trực tiếp kéo người vào trong lòng.
Cơ thể của Lục Giai Giai vừa mềm vừa nhỏ, Tiết Ngạn vừa vặn ôm trọn người cô.
“Anh ra ngoài trước đi, em tự tắm được.”
“Anh sợ em ngã.” Tiết Ngạn cởi quần áo của Lục Giai Giai với vẻ nghiêm túc.
Lục Giai Giai đỏ mặt tai hồng, cô giơ tay nhéo lỗ tai của Tiết Ngạn, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Cô được Tiết Ngạn đặt vào trong bể tắm, nhìn anh bắt đầu cởi quần áo của mình, chưa đợi hỏi đã tự mình giải thích: “Củi trong nhà không đủ, chỉ có thể nấu nhiêu đây nước, đừng lãng phí.”
“Chật lắm!” Lục Giai Giai bị Tiết Ngạn làm cho luống cuống tay chân, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nắm mép bồn tắm: “Em tắm xong sẽ ra ngoài ngay, sau đó anh vào tắm.”
“Nước sẽ lạnh.”
“…”
Đợi khi Tiết Ngạn ôm Lục Giai Giai ra ngoài, nước đã bắn đầy sàn trong phòng, Lục Giai Giai chui đầu vào chăn, vừa mệt vừa buồn ngủ.
Cảm giác trơn mịn trong tay Tiết Ngạn biến mất, anh chui vào ôm Lục Giai Giai, qua một lúc lại nhẫn nhịn đi ra ngoài.
“Giai Giai, ăn cháo đi.” Tiết Ngạn vỗ lên lưng cô.
Lục Giai Giai khóc thút thít lầm bầm.
Tiết Ngạn vén chăn giúp cô mặc quần áo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận