Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 171: Thế mà còn không muốn lấy!

“…” Lục Ái Quốc kích động đến mức giọng nói ngắc ngứ: “Anh là đàn ông, anh có thể không nhìn ra được sao? Em gái…”
“Anh cả, sao trong đầu anh toàn loại chuyện này thế?”
“…”
Lục Giai Giai không nhịn được mà bĩu môi: “Cho dù em muốn gả cho Tiết Ngạn thì anh ấy cũng không muốn lấy em. Anh đừng cả ngày nghĩ đến mấy chuyện đẩu đâu đó nữa.”
Lục Ái Quốc trừng to mắt: “Cậu ta còn không muốn lấy em á?”
Người Tiết Ngạn đã gần như dính lên người em gái anh ta rồi, ánh mắt nguy hiểm đó chỉ hận không thể nuốt luôn em gái anh ta.
Thế mà còn không muốn lấy!
Đánh chết anh ta, anh ta cũng không tin Tiết Ngạn không có ý với em gái mình.
“Không nói nổi anh.” Lục Giai Giai quay người đi tiếp, vừa đi vừa nhấn mạnh: “Anh cả, anh đừng nghĩ ngợi lung tung, cản trở Tiết Ngạn sau này lấy vợ.”
Cô nghĩ, người xuất sắc phi phàm như Tiết Ngạn sau này chắc chắn có thể lấy được một cô vợ tốt lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, lại dịu dàng.
Ừm… đột nhiên Lục Giai Giai cảm thấy không khí có hơi oi ả, bước chân đi cũng mang theo vài phần giận dỗi.
Lục Ái Quốc: “…”
Tuy anh ta có thể nghe hiểu từng câu một nhưng lại chẳng hiểu một câu nào cả.
Về đến nhà, Lục Giai Giai đặt đồ trong tay về phòng, nghĩ đến La Khinh Khinh, cô lén lút gọi Lục Ái Quốc vào phòng.
Mùa hè tám giờ, trên cơ bản sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Lục Giai Giai vào phòng thắp đèn dầu lên, vừa quay đầu nhìn đã thấy Lục Nghiệp Quốc đứng ở cửa.
“Anh tư, sao anh không vào?” Lục Giai Giai nghi ngờ hỏi.
Lục Nghiệp Quốc lắc đầu: “Em gái, bây giờ em đã mười bảy tuổi rồi, anh tư không tiện vào.”
Lục Giai Giai không ngờ Lục Nghiệp Quốc còn có một mặt tinh tế như thế, cô vừa đi qua vừa nói: “Không sao, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, không thể để người khác nghe được!”
Cô kéo cánh tay anh ta đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Lục Nghiệp Quốc nhìn một loạt hành động này của cô, có hơi nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Lẽ nào là thằng cha Châu Văn Thanh đó lại bắt nạt em sao? Em cứ nói với anh, đến lúc đó anh sẽ lén đánh anh ta một trận!”
“…” Lục Giai Giai lắc đầu: ‘Không phải chuyện của em mà là chuyện liên quan đến anh kìa.”
“Anh có thể có chuyện gì được?” Lục Nghiệp Quốc vừa nói xong, đôi mắt đã sáng lên, mò trong túi vài cái rồi móc ra một bọc giấy dầu, anh ta cẩn thận mở ra: “Em gái, em thử xem bánh bí đỏ này có ngon không? Ngọt lắm, con gái thành phố đều thích ăn cái này.”
Lục Giai Giai nhìn cái bánh bí đỏ đó: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Đừng hỏi cái này, em nếm thử trước đã rồi hãy nói sau.” Lục Nghiệp Quốc dùng sức bẻ một miếng nhỏ ra, trực tiếp đặt bên miệng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai thấy anh tư vô cùng chờ mong, cũng chỉ có thể cắn một miếng, vị ngọt còn hơi thơm.
Ở thời đại này, bánh bí đỏ cũng là đồ hiếm, Lục Giai Giai đã rất lâu rồi chưa được ăn đồ ngọt, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi trước: “Anh tư, rốt cuộc cái bánh bí đỏ này anh lấy được ở đâu?”
“Ừm… đừng hỏi nữa, vừa rồi không phải em muốn hỏi chuyện của anh tư sao? Em hỏi đi, anh nhất định sẽ nói hết.” Lục Nghiệp Quốc lại nhét phần bánh bí đỏ còn lại vào tay Lục Giai Giai: “Vừa hỏi vừa ăn, ăn nhiều một chút.”
Đúng, vẫn là chuyện của La Khinh Khinh quan trọng hơn, Lục Giai Giai không rảnh ăn bánh bí đỏ gì đó mà hỏi thăm dò trước: “Anh tư, anh có cô gái mà mình thích không?”
Lục Nghiệp Quốc không ngờ vậy mà em gái sẽ hỏi loại chuyện này, mặt lập tức nóng bừng, ngay cả làn da màu lúa mạch cũng không thể che được màu đỏ lộ ra bên trong.
Lục Giai Giai lại trái ngược với phản ứng của anh ta, tim cô rớt thẳng xuống đáy vực.
Nhìn tình hình trước mặt thì có vẻ Lục Nghiệp Quốc đã có người mình thích rồi.
Thậm chí cực có khả năng là La Khinh Khinh.
Vì lần trước Lục Nghiệp Quốc từng vì nhìn trộm La Khinh Khinh mà bị mẹ Lục chửi một trận.
Cô cắn răng chứng thực.
“Ai vậy?” Lục Giai Giai cười ngoan ngoãn, bộ dáng em gái tốt.
Mặt cô vẫn xinh xắn như vậy dưới ánh đèn dầu, nhưng không biết tại sao Lục Nghiệp Quốc lại cảm thấy có hơi nguy hiểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận