Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 716: Đây là đối tượng của tôi 1

“Tôi là sinh viên mới tới báo danh.” Lục Giai Giai nhìn dây băng đỏ thắt trên cánh tay của anh ta, biết là tình nguyện viên sinh viên mới.
Đừng thấy thôn Tây Thủy chỉ có một sinh viên đại học là cô nhưng sinh viên tới báo danh lại nối liền không dứt. Cô hỏi một vài vấn đề quan trọng: “Chuyển hành lý thì không cần đâu, đối tượng của tôi dẫn tôi tới đây, anh ấy giúp tôi chuyển là được, chủ yếu là tôi muốn hỏi địa điểm báo danh có liên quan gì đến chuyên ngành không? Hay là thống nhất báo danh cùng một chỗ.”
“Hửm? Tối tượng của cô dẫn cô tới đây?”
“…” Lục Giai Giai hơi nhích lông mày, cô vẫn nên ngoan ngoãn đợi Tiết Ngạn thì hơn.
Cô chỉ vào Tiết Ngạn ở cách đó không xa đang đi tới: “Ừm, đó chính là đối tượng của tôi, hai chúng tôi đã kết hôn rồi, hôm nay anh ấy dẫn tôi tới đây.”
Sinh viên nam nhìn Lục Giai Giai rồi lại nhìn Tiết Ngạn.
Tốp sinh viên nhập học đại học đầu tiên trong năm nay không có giới hạn về độ tuổi, rất nhiều người đều đã kết hôn và sinh con, vừa rồi thậm chí còn có bạn học hơn ba mươi tuổi đi qua bên cạnh nữa.
Nhưng Lục Giai Giai trông quá trẻ, cô lại vì lớn lên non choẹt nên không giống người đã kết hôn chút nào, mà người đàn ông ở cách đó không xa không thể nói là lớn tuổi nhưng cả người anh từ trên xuống dưới quá trưởng thành và chín chắn.
Tiết Ngạn đi đến trước mặt Lục Giai Giai, ánh mắt của anh nặng nề, mặt đen như đít nồi.
“Đây là tình nguyện viên.” Lục Giai Giai vội vàng chỉ ra dây băng đỏ trên cánh tay của sinh viên nam kia.
Sinh viên nam nở nụ cười lúng túng: “Các anh có cần giúp gì không? Tôi biết quy trình nhập học.”
“Không cần, vừa rồi tôi đã xem qua rồi.” Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn đối diện với đôi mắt của sinh viên nam.
Sau hai giây, sinh viên năm liếc mắt đi: “Không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”
Tiết Ngạn xách hành lý đặt trên đất, Lục Giai Giai vội vàng đi lên giúp.
“Thật sự trông giống chú với cháu gái hơn mà.” Sinh viên nam than thở.
Giọng nói không to không nhỏ, anh ta không biết Tiết Ngạn có thể nghe thấy.
Tiết Ngạn chợt quay đầu lại, ánh mắt hung ác nham hiểm, vừa rồi chỉ là cảnh cáo, còn bây giờ trực tiếp thành La Sát.
Sinh viên nam không nhịn được mà lùi lại một bước, anh ta cũng biết lời mà mình nói có vấn đề, xin lỗi một câu rồi vội vàng rời đi.
“…” Lục Giai Giai kéo áo Tiết Ngạn, bất đắc dĩ bảo: “Đi nào.”
Tiết Ngạn mặt mày tối tăm rời đi.
Lúc bà chị trên xe lửa nói anh đã thấy hơi không vui rồi nhưng cũng không để trong lòng, không ngờ lại có nhiều người nói anh không giống đối tượng của Lục Giai Giai đến thế.
Anh cúi mắt liếc nhìn Lục Giai Giai ở bên cạnh.
Tiết Ngạn vẫn luôn đến để ý đến sức khỏe của cô, chăm cô rất tốt, không chỉ môi hồng răng trắng mà còn trông rất trẻ.
Loại trẻ này không chỉ nói cô lớn lên trông non choẹt, mà phần nhiều là không hiểu sự đời, mặt mày trong trẻo, vừa liếc mắt nhìn cô đều sẽ không nghĩ đây là người đã kết hôn.
Có lẽ ở trong nhận thức của mọi người, con gái kết hôn rồi không nên như thế.
“Có phải anh hơi già không?” Tiết Ngạn buồn bực hỏi.
Lục Giai Giai dừng bước chân, Tiết Ngạn cũng dừng bước chân.
Cô nhìn Tiết Ngạn một cách cẩn thận và nghiêm túc, càng nhìn càng hài lòng: “Ai nói anh già? Chẳng già tí nào cả, có khả năng là anh không thích nói chuyện với người ta, trông có hơi chín chắn thôi, nhưng em thích người giống như anh, đừng nghe bọn họ nói lung tung.”
“Được em thích là được, được bọn họ thích để làm gì?” Lục Giai Giai kéo áo trên cánh tay anh: “Đi thôi.”
Khóe môi của Tiết Ngạn nhếch lên, người nặng như thế lại bị Lục Giai Giai nhẹ nhàng lôi đi.
Năm đầu tiên thi đại học không chỉ không tốn học phí mà mỗi tháng còn có trợ cấp.
Lục Giai Giai xếp hàng báo danh, người xét duyệt cho cô số phòng ký túc.
Hai người mang hành lý đi tới tòa nhà ký túc.
Điều kiện không thể tính là tốt, tòa nhà cũng rất cũ kỹ, bên trong toàn giường tầng.
Ký túc xá mà Lục Giai Giai ở tầng hai, vào phòng bên trong đã có hai đồng chí.
Không có quy định rõ ràng ngủ giường nào nên Tiết Ngạn chọn giường dưới cho Lục Giai Giai.
Bên trên có tấm nệm bằng trúc, phủ một lớp bụi, Tiết Ngạn đi ra ngoài lấy ít nước, nhanh chóng lau sạch sẽ.
“Đây là anh cô…’
“Đây là đối tượng của tôi.” Lục Giai Giai nhanh chóng nói, cô lập tức hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tôi là Lâm Nguyệt, ở bên Đại Tây Bắc.” Lâm Nguyệt cười ngại ngùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận