Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 364: Ngồi thẳng người 1

“Sao lại chua?” Lục Giai Giai ngồi xổm xuống, thấy trên tay cậu bé dính cái gì đen như mực, duỗi tay cầm lấy nhìn mới biết là ô mai.
“…”
Mấy hôm trước khi ra đồng cùng Tiết Ngạn đã nhặt một ít ô mai, sau đó hào hứng bỏ vào chảo rang, kết quả làm hỏng hết sạch.
Mẹ Lục ở bên cạnh liếc mắt nhìn: “Nếu dựa theo cách con làm thì chỉ sợ phải dùng than.”
Lục Giai Giai: “…”
Bây giờ than rất đắt, làm ô mai giá thành còn cao hơn cả thịt, vẫn nên bỏ đi, dứt khoát ném dưới ánh nắng mặt trời phơi khô vậy.
“Không thể ăn, đi, cô út dẫn cháu đi uống canh gà.” Lục Giai Giai duỗi tay ném quả ô mai ra góc tường.
Chuyên Đầu nhíu mày, có khả năng tuổi còn nhỏ nên nước miếng không ngừng được.
"..." Lục Giai Giai vội vàng rót nửa non bát canh gà cho cậu bé, dặn Trương Thục Vân cho cậu bé uống từ từ, đừng để bị phỏng.
Trương Thục Vân nhìn cô út nhà mình với vẻ cảm động, so với Lục Thảo, chị dâu cả họ nhà bên cũng ngưỡng mộ phát khóc.
Nghĩ đến trong thôn này không có cô em chồng nào có thể so được với Lục Giai Giai, em chồng nhà ai lại nỡ chia đồ ngon của mình cho cháu gái cháu trai của mình ăn.
Vì cô em chồng, mức sống của nhà bọn họ còn tốt hơn người ở thành phố.
Lục Giai Giai dùng đũa gỡ thịt gà chắc chắn, đang nghĩ làm thế nào mới có thể im hơi lặng tiếng mang canh gà cho Tiết Ngạn đây, vừa thò đầu ra lại nhìn thấy Trương Thục Vân đang nhìn mình rưng rưng nước mắt, vẻ mặt cảm động đến rơi lệ.

Lục Thảo về đến nhà, tuy rằng cơ thể yếu ớt nhưng vẫn lén lút chuồn ra ngoài.
Bác gái cả Lục nhìn thấy cũng không nói tiếng nào, bà ta biết Lục Thảo đi tìm Châu Văn Thanh.
Bây giờ bà ta cũng không quan tâm đến gì khác, vẫn nên kêu Châu Văn Thanh mau tới đây cầu hôn đi.
Hiện tại vụ trồng trọt đã qua đi, thời tiết cũng dần chuyển lạnh, hai ngày nay Châu Văn Thanh cũng không cho heo ăn mà bắt đầu ra đồng kiếm công điểm.
Một ngày dày vò cũng có thể kiếm được ba công điểm, miễn cưỡng lấp no bụng.
Lúa đã gặt xong, hạt giống vừa gieo cũng đã nảy mầm, đồng ruộng kéo dài đến chân trời, người đi kẻ lại đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Châu Văn Thanh đang đứng thẳng người nghỉ ngơi, đột nhiên có người ở phía sau kéo áo anh ta một cái.
Anh ta giật nảy mình, theo bản năng quay đầu lại.
“Văn Thanh, em nhớ anh lắm.” Lục Thảo vuốt bím tóc òa khóc.
Châu Văn Thanh: “…”
Người đang làm việc ở ruộng lập tức bị một màn trước mặt thu hút, người đang nghỉ ngơi cũng hơi dịch lại gần, người không nghỉ ngơi thì lại bị bạn làm chung cách đó không xa gọi một tiếng, ra hiệu ngẩng đầu mà nhìn.
Lục Thảo vuốt bím tóc to của mình tiếp tục khóc.
Nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy thì cô ta đã sớm ôm thẳng Châu Văn Thanh rồi.
Châu Văn Thanh thấy người xung quanh đều đang nhìn về phía bọn họ, anh ta đỏ mặt tía tai, biểu cảm trên mặt có hơi không kiểm soát được: “Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao? Em tới đây làm gì?”
“Chia tay cái gì? Em không chia tay, Châu Văn Thanh, em chia tay với anh bao giờ?” Lục Thảo sững sờ, sau đó muốn oang oang cái mồm lên.
Châu Văn Thanh chỉ hận không thể bịt miệng cô ta, nhưng nhiều người ở đây như vậy chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Ở đây quá đông người, chúng ta đổi thời gian và địa điểm nói chuyện đi.”
“Dù sao sớm muộn gì mấy người này cũng biết, có gì phải che giấu?” Lục Thảo bĩu môi, cố gắng trừng to mắt.
Châu Văn Thanh nhìn gương mặt giống như cái đầu heo của cô ta, gân xanh trên trán nổi lên: “Sớm với muộn có thể giống nhau sao? Sớm chính là khắc đá làm giày, nghiêm trọng thì hai người chúng ta đều sẽ bị bắt.”
Lúc này Lục Thảo mới hơi phản ứng lại, cô ta nhỏ giọng bảo: “Vậy tối nay em đợi anh ở chỗ cũ nhé.”
Châu Văn Thanh chỉ hận cô ta không đi ngay luôn đi, anh ta nhíu mày gật đầu.
Đợi Lục Thảo đi rồi, có người hỏi Châu Văn Thanh với vẻ trêu chọc: “Trí thức Châu, cậu đang kết đối tượng với Lục Thảo sao?”
Châu Văn Thanh lập tức lạnh lùng phủ nhận: “Kết đối tượng cái gì? Đợt trước cô ta có chuyện thương tâm, tôi chỉ an ủi cô ta vài câu, có khả năng đã coi tôi thành anh trai.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận