Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 723: Tôi chưa từng thấy con ả nào mặt dày như cô ta

Lục Giai Giai lùi lại một bước, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô đang mang thai, tôi không có cách nào ra tay với cô, nhưng tôi có thể hô lên cho toàn bộ tòa nhà ký túc xá này biết cô, Trần Ngọc, đã mang thai rồi còn nhớ thương người đàn ông khác.”
“Cô nói vớ vẩn, cô thì sao? Không phải cô cũng tằng tịu với Lục Kính Quốc sao?”
“Vậy là cô thừa nhận rồi nhé, nếu cô đã tức giận bất bình như thế, hay là cô ra ngoài la trước đi.” Lục Giai Giai nhường một chỗ: “Tốt nhất là để tất cả mọi người đều biết vừa rồi tôi ra ngoài với Lục Kính Quốc, còn để anh ấy mua đồ cho tôi, không, nói một cách chính xác thì anh ấy còn cho tôi tiền nữa cơ.”
Càng ầm ĩ lớn càng tốt, càng náo loạn thì danh tiếng càng thối, ngược lại cô muốn xem Trần Ngọc này có thể làm nên sóng gió gì.
Trần Ngọc tức đến hơi đau bụng, cô ta nhìn những người khác trong ký túc xá: “Tôi chưa từng thấy con ả nào mặt dày như cô ta, các người đều nghe hết rồi đấy, cô ta…”

Tống Lập Lan thật sự không nhìn được nữa: “Trần Ngọc, tôi khuyên cô vẫn nên dẹp chuyện đặng yên thân đi, có khả năng đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của Lục Giai Giai đâu nhỉ?”
“Lục Giai Giai?” Cả người Trần Ngọc cứng ngắc.
“Đúng vậy, đó là anh ba của Lục Giai Giai, hôm qua cô không về nên giữa chúng ta vẫn chưa giới thiệu với nhau, chỉ sợ ngay cả tên của chúng tôi cô cũng chẳng biết ấy chứ.”
Lâm Nguyện nhìn Trần Ngọc giống như nhìn đồ ngu: “Lục Giai Giai, Lục Kính Quốc, họ giống nhau mà, sao cô không hỏi cho rõ ràng trước đã ở đây la lối rồi, lại còn nhớ thương… ừm, không phải cô đang mang thai sao? Quan tâm người đàn ông khác làm gì?”
Lục Giai Giai thấy chân tướng bị chọc thủng rồi, cô nhún vai.
Hết chơi!
Cô cởi giày leo lên giường định ngủ.
“Anh ba?” Trần Ngọc ngây người thì thầm: “Lục Giai Giai, Lục Kính Quốc…”
“Vậy mà các cô lại là anh em.”
“Đúng rồi đó, chúng tôi là anh em cũng chẳng có gì lạ, chẳng qua một thai phụ đã to bụng như cô nhớ thương anh ba tôi, ngược lại rất kỳ quái đấy.”
Lục Giai Giai mở đôi mắt to, cô đối diện với tầm nhìn của Trần Ngọc một cách không hề yếu thế: “Cô đã gả cho người ta rồi, anh ba tôi cũng đã có đối tượng, mong cô sau này chú ý thân phận của mình, đừng nhớ thương thứ mà mình không nên nhớ tới.”
Trần Ngọc từ nhỏ được chiều đến lớn, lần đầu tiên bại bởi Lục Kính Quốc, lần thứ hai bại bởi Lục Giai Giai.
Tuy rằng lỗi là ở cô ta nhưng mặt mày vẫn tức đến đỏ gay: “Ai nhìn trúng anh ba cô? Tôi chỉ chướng mắt cô làm chuyện bại hoại đạo đức mà thôi.”
Đã cho thang xuống mà còn thích nhảy lên à, sắc mặt của Lục Giai Giai càng ngày càng lạnh lùng: “Có bại hoại đạo đức hay không do cô quyết định sao? Vĩ nhân đã từng nói chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng, cô đã từng hỏi bất cứ một bên nào giữa chúng tôi chưa? Ai cho cô quyền lợi để ra đây chỉ trích, hay là gia giáo nhà cô xưa nay đều thế?”
“Cô!”
“Trần Ngọc, có phải cô cứ muốn làm lớn chuyện này không? Hay là cô tưởng mọi người đều phải chiều cô, muốn làm công chúa thì cút về nhà.”
Sắc mặt của Trần Ngọc nghẹn đến đỏ bừng, cô ta biết mình là một bên có lỗi, nếu làm lớn chuyện sẽ vô cùng bất lợi đối với cô ta.
Nhưng cô ta cũng chưa từng bị người mắng như thế bao giờ, suýt chút nữa tức đau tim.
Cô ta ngồi lên giường, chưa đến một lúc đã nằm trong chăn khóc.
Lục Giai Giai nằm lên giường bắt đầu ngủ, không hề bị ảnh hưởng.
Tống Lập Lan và Lâm Nguyệt cũng không để ý đến cô ta.
Vừa nhìn Trần Ngọc đã biết là loại vô lý ầm ầm, vẫn nên cách xa một chút sẽ tốt hơn, lỡ như bị quấn lấy thì phiền lắm.
Ngày hôm sau Tiết Ngạn vẫn đang ngồi xe lửa, ở chỗ Lục Giai Giai cũng đã chính thức khai giảng, phụ đạo viên của học viện ngoại ngữ tổ chức buổi gặp mặt lần đầu.
Lục Giai Giai ngồi trên ghế thu hút ánh mắt của mấy nam sinh, có người thậm chí còn bàn bạc đợi tan lớp sẽ thảo luận chuyện học hành với cô, mượn cớ tiếp xúc.
Trần Ngọc lẩm bẩm, cô ta đã từng gặp đối tượng của Lục Giai Giai, là người từ nông thôn lên.
Người giống như Lục Giai Giai chỉ sợ ở thủ đô chưa bao lâu sẽ tìm lốp dự phòng, ngược lại cô ta muốn xem cô tự vả mặt mình thế nào.
Nếu em gái của Lục Kính Quốc làm ra loại chuyện xấu hổ này, cô ta thật muốn xem mặt mũi của anh ta còn biết để ở đâu?
“Tôi là phụ đạo viên trong bốn năm tới của mọi người, có chuyện gì cần đều có thể tới tìm tôi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mọi người đã biết tên của tôi nhưng tôi vẫn chưa biết tên của mọi người, hy vọng mọi người đều có thể chủ động giới thiệu bản thân một chút.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận