Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 771: Cả gia đình đều im lặng

Mặt chị dâu cả đỏ tía tai: “Tôi đã nhịn bao lâu rồi hả? Anh có biết con nhà mình bị đám trẻ khác chê cười thế nào không, bây giờ tính cách đã không còn hoạt bát như trước nữa, có đôi khi còn trốn trong chăn khóc.”
“Em nói gì?” Anh cả sững sờ.
“Tôi nói gì anh nghe không hiểu sao? Anh không phát hiện ra con nhà chúng ta càng ngày càng không thích nói chuyện sao? Bắt đầu từ lúc Lục Thảo cởi áo đòi gả cho Châu Văn Thanh, thôn dân sợ con cái nhà mình bị ảnh hưởng xấu, vẫn luôn kêu con mình tránh xa tụi nhỏ, lâu như vậy vất vả lắm quan hệ mới hòa hoãn lại thì lại làm ra loại chuyện này!” Cô ta chỉ hận không thể nhổ toẹt nước miếng lên mặt chồng.
Anh cả im lặng.
Bác gái cả Lục mấp máy môi, bác cả Lục thì ngồi trên đất hút thuốc.
Cả gia đình đều im lặng.
Cách ngày, Lục Thảo về nhà kể khổ, tay cô ta bị thương, muốn về ở hai ngày.
Chị dâu cả trực tiếp cầm gậy đánh lên người cô ta: “Cút xa một chút, chỉ cần tôi còn ở cái nhà này thì cô đừng hòng về đây thêm lần nào nữa.”
Lục Thảo sững sờ, cơn đau truyền lên tận óc, cô ta hơi nổi giận: “Đây là nhà tôi, dựa vào cái gì chị đuổi tôi đi?”
Chị dâu cả cười lạnh: “Dựa vào cái gì à? Dựa vào cô không biết xấu hổ, dựa vào cô phá hỏng nền nếp của cái nhà này!”
Sắc mặt của Lục Thảo đỏ lên, đột nhiên nhào tới giành lấy cái gậy trong tay chị dâu cả, định đánh lại cô ta.
Anh cả duỗi tay chặn lại, cánh tay bị đánh đến tê rần, anh ta giành lấy cái gậy trong tay Lục Thảo, dùng sức ném xuống đất.
Gậy lăn đi, phát ra tiếng vang trầm thấp, đột nhiên trái tim của Lục Thảo nhảy mạnh hai cái.
Anh cả thấp giọng nói: “Sau này đừng về đây nữa.”
“Anh cả, anh đang nói gì thế?”
“Tôi nói đừng về đây nữa.”
“Em là em gái anh mà, hơn nữa nếu Châu Văn Thanh thi đỗ đại học, em chính là người thành phố, đến lúc đó cũng có thể giúp nhà mẹ đẻ.”
“Chúng tôi không hiếm lạ, là nghèo hay giàu là mệnh của bản thân chúng tôi.”
Lục Thảo liếc mắt nhìn người phòng cả nhà họ Lục.
Bác gái cả Lục không lên tiếng, quay mặt đi hướng khác.
“Các người đừng có hối hận đấy, đợi sau này các người cần giúp cũng đừng tới tìm tôi.” Lục Thảo nổi giận đi ra ngoài.
Chị dâu cả tức đến mức váng đầu: “Đây là em gái anh đấy, xưa nay không nhớ cái tốt của chúng ta, nhiều năm như thế nếu không phải chúng ta tiếp tế cho cô ta thì cô ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, con mẹ nó…”
Cô ta há miệng phun ra một đống lời tục tĩu.
Lục Thảo nổi giận đùng đùng rời đi, cô ta đi rồi lại đi, đột nhiên nghĩ đến Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai đã thi đỗ đại học, bây giờ chắc chắn sống rất tốt.
Cô ta ra sức gãi đầu.

Lục Giai Giai bị tân sinh viên truy hỏi: “Đàn chị, học tiếng Anh quan trọng nhất là gì? Khẩu ngữ của tôi muốn luyện được tốt giống như cô thì cần chuẩn bị những gì? Nếu có gì không hiểu có thể hỏi cô được không?”
“Các cậu chỉ cần đi theo trình tự học của giáo viên là được.” Cô thấp giọng: “Chăm chỉ học.”
Lục Giai Giai quay người đi, phía sau có tân sinh viên đuổi theo: “Đàn chị, cô bao nhiêu tuổi rồi? Năm nay tôi hai mươi mốt, tôi đoán cô vẫn chưa đến hai mươi đi.”
“…” Lục Giai Giai nở nụ cười: “Thật ra tôi đã hai mươi hai rồi, con trai cũng đã ba tuổi.”
Tân sinh viên: “!”
Anh ta không tin.
Lúc này, Tiết Ngạn chen vào giữa hai người với vẻ mặt nặng nề: “Vợ, Bạch Đoàn đói rồi.”
Bạch Đoàn niết bàn tay nhỏ mềm mại của mình: “Mẹ, con muốn ăn bánh bao.”
“Được, lát nữa chúng ta tới nhà ăn.” Lục Giai Giai nói xong, lại quay đầu giới thiệu với tân sinh viên: “Đây là đối tượng của tôi, đây là con trai tôi, chúng tôi phải đi ăn nên xin phép đi trước.”
Cả gia đình quay người rời đi, Tiết Ngạn lạnh mặt đi vài bước, anh nắn người Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn lập tức hỏi với vẻ ngây thơ: “Mẹ ơi, chú vừa rồi là ai thế ạ?”
Khóe mắt của Lục Giai Giai liếc qua Tiết Ngạn, mở miệng đáp: “Không quen, qua hỏi vài câu thôi.”
Hai cha con đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Ngạn liên tiếp quấn lấy Lục Giai Giai cùng ăn cơm hết một tuần, khiến người có lòng khác đều biết cô là hoa đã có chủ.
Lục Giai Giai tình cờ gặp được Viên Thường Tân và Bành Tăng Văn ở khuôn viên trường.
Nói một cách chính xác thì cô không quen Bành Tăng Văn, chỉ biết anh ta chính là người đàn ông thường xuyên lén lút bám theo phía sau Viên Thường Tân.
Bành Tăng Văn giữ cánh tay của Viên Thường Tân: “Thường Tân, buổi chiều chúng ta đi đá bóng chung đi, nếu cậu muốn học cũng được, tôi sẽ tới thư viện chiếm chỗ trước cho cậu.”
Viên Thường Tân: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận