Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 783: Ôm cái đùi lớn rất quan trọng 2

Vương Vận Thu chống nạnh, trên gương mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và tức tối: “Ngày kia sẽ bắt đầu thi, nói thật với cô, tôi đã đặc biệt tìm nam sinh ở học viện kinh tế xin chỉ dạy, lần này nhất định sẽ không thua cô nữa đâu.”
Liên quan đến Tiết Ngạn, Lục Giai Giai căng da mặt phản bác: “Cũng chưa chắc đâu nhé, chồng tôi cũng là sinh viên học viện kinh tế, linh cảm mà anh ấy cung cấp cho tôi mới lợi hại nhất.”
“Tôi chẳng thèm tin, trừ phi cô thắng.” Vương Vận Thu hất mái tóc trước ngực ra phía sau: “Nhưng lần này cô tuyệt đối không thể thắng nổi tôi đâu, tôi nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để thắng cô.”
Cô ta nhìn gương mặt của Lục Giai Giai một cách cẩn thận.
Lớn lên xinh đẹp như thế thì nên uốn kiểu tóc giống như cô ta đây này, chắc chắn sẽ đẹp mê hồn!
Không đúng, Lục Giai Giai uốn tóc rồi, vậy chẳng phải cô ta lại bị hạ bệ hay sao? Vương Vận Thu nghiến răng nghiến lợi chốt hạ: “Tôi nhất định sẽ thắng cô!”
Lục Giai Giai bất đắc dĩ, cô luyện phát âm kiểu Mỹ ở hành lang, cố hết sức đạt đến âm chuẩn, lúc này phía sau có một người đàn ông đi qua, anh ta nghe cách nhả âm của cô lại cười thành tiếng: “Lục Giai Giai, không ngờ khẩu ngữ của cô lại tốt như thế, xem chừng tôi không có phần thắng rồi.”
Lục Giai Giai quay đầu, anh ta nhún vai: “Hy vọng cô có thể giành được thành tích tốt trong cuộc thi này.”
“Cảm ơn.” Lục Giai Giai nhận ra anh ta, hình như là Ngô Tố… không đúng, là Ngô Học Tố.
Lúc đi trên đường cô nhặt được một quyển sách, bên trên có ghi tên, chính là Ngô Học Tố, hai người cũng vì quyển sách này mà từng gặp một lần.
Lúc này, Tiết Ngạn từ đầu hành lang đi tới, con ngươi màu đen lặng lẽ quan sát Ngô Học Tố vài lần rồi híp mắt lại.
Buổi trưa ăn cơm, anh mở miệng nhắc nhở: “Ngô Học Tố này không tốt cho lắm, sau này em cách cậu ta xa một chút.”
“Không tốt chỗ nào?”
“Trực giác.”
“…”
Bên này buổi trưa, trong phòng học không có một ai, một người đi vào trong, lục tìm ở chỗ mà Lục Giai Giai đặt sách, sau khi tìm được đồ trực tiếp bỏ đi.

Trịnh Tú Liên đỏ hoe mắt nghĩ cả một tối cũng hiểu ra rồi, nếu đã mất đi cơ hội vậy sau này bọn họ sẽ từ từ nắm chắc, nếu không có cơ hội thì cố gắng làm.
Chỉ cần bọn họ chịu làm thì không tin không cho các con lên được đại học.
… Chỉ là có lỗi với Lục Cương Quốc quá, Trịnh Tú Liên sầu não nắm chặt chăn, cơ hội tốt như thế đều vì cô ta mới không nắm bắt được.
Thật ra, đây nguyên nhân hoàn toàn nằm ở bản thân cô ta, Trịnh Tú Liên hiểu rất rõ là chính cô ta sợ lại trải qua cuộc sống không hề có một chút cảm giác an toàn nào trước kia đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Tú Liên đi tìm Trương Thục Vân để xin lỗi, trong tay cô ta cầm mấy cái bánh vừa nướng: “Chị cả, hôm qua là em không đúng, nhưng em không cố ý đâu, chỉ là trong lúc nhất thời em nôn nóng quá chứ không có ý đó.”
Trương Thục Vân hơi lúng túng: “Em hai, em đừng nghĩ như vậy, chuyện đã sớm qua rồi, chị không giận gì em cả, chỉ là lúc đó có hơi kích động quá, nhưng sau khi bình tĩnh lại cũng hiểu được cái khó của em.”
Nếu là cô ta mất đi cơ hội tốt như thế, các anh em đều giàu có hẳn lên, chỉ có cô ta còn nghèo, chỉ sợ cô ta còn buồn bực hơn Trịnh Tú Liên.
“Em dâu, nếu em có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chị một tiếng, chúng ta đều là chị em dâu, chuyện có thể giúp nhất định sẽ giúp.” Cô ta cũng ôn hòa nói.
Buổi chiều rút thăm chia ruộng, mỗi gia đình cử ra một đại diện, rút trúng số nào thì là ruộng số đấy, trừ phi người khác cam tâm tình nguyện đổi với bạn, chứ không thể rút lại.
Trong cái hòm bằng gỗ khoét một lỗ tròn nhỏ, bên trong là các mẩu giấy đã gấp sẵn, thò tay vào lấy một cái là được.
Nông dân coi lương thực là trời, rút được ruộng tốt thì một năm có thể nhiều thêm mấy cân lương thực nên các hộ gia đình đều chọn người có vận khí tốt.
Trương Thục Vân đứng trong đám người thở ra một hơi nóng rực, trái tim đập như trống, cô ta là chủ gia đình, tự mình đi lên, cắn răng lấy ra một tờ giấy.
Miệng thì lẩm bẩm: “Nhất định phải rút được ruộng số một, nhất định phải rút được ruộng số một.”
Trương Thục Vân lấy một tờ giấy ra với vẻ thấp thỏm hoang mang, Thạch Đầu sáp tới nhìn, cậu bé ngây người: “Mẹ, là ruộng số ba.”
Trương Thục Vân: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận