Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 758: Đột nhiên cô không dám chen vào trong đó

Thôn dân này còn chưa nói xong thì Tiết Ngạn đã chở Lục Giai Giai đạp xe qua trước mặt bà ta.
Thôn dân: “…”
Tốc độ đạp xe của anh rất nhanh, chỉ mất một tiếng đã bỏ lại mấy thanh niên trí thức kia ở phía sau, Châu Văn Thanh nhìn thấy anh đạp xe vút cái qua bên cạnh mình mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đến thị trấn đã gần trưa, Tiết Ngạn đỗ xe ở cổng điểm thi.
Có rất nhiều tờ giấy chữ lớn màu đỏ dán trên đó, bên trên đều là thí sinh trên điểm chuẩn.
Nhưng người đông quá, toàn bộ thí sinh trong thôn đều lên thị trấn hết.
Lần đầu tiên có thành tích thi đại học, Lục Giai Giai đợi ở nhà, hoàn toàn không lên thị trấn xem điểm của mình, không ngờ đến tại hiện trường lại đông nghịt người thế này.
Hai người đứng ở vòng ngoài đám người, nóng quá, Lục Giai Giai không biết có nên chen vào trong hay không.
Đột nhiên lúc này, bên trong có tiếng hét chói tai truyền ra.
“Tôi đỗ rồi, tôi đỗ đại học rồi, tôi có thể rời khỏi nơi này, tôi có thể về thành phố rồi.”
Nữ thanh niên trí thức này kích động đến mức khóc thành tiếng, cho dù xung quanh chẳng quen biết một người nào, nhưng vẫn muốn kéo một người tới chia sẻ, cử chỉ hành vi có hơi điên cuồng.
Cô ta là người may mắn, nhưng cũng có người bất hạnh.
Có trí thức tìm rất lâu cũng không tìm được tên của mình, ánh mắt càng lúc càng dại ra, cuối cùng cả người giống như mất đi thần trí, ngồi bệt xuống đất.
Người như thế thật sự quá nhiều, huống chi người thi đỗ an ủi người không thi đỗ giống như đang khoe khoang, vì sự hưng phấn trên mặt hoàn toàn không che giấu được, mà người không thi đỗ nào còn tâm trạng đi an ủi người khác nữa.
Lục Giai Giai cắn môi, đột nhiên cô không dám chen vào trong đó.
Nếu là thành tích của cô, đương nhiên cô không thấy sao cả, nhưng đây là thành tích của Tiết Ngạn, cho dù có an ủi bản thân thế nào thì Lục Giai Giai vẫn khẩn trương.
Tiết Ngạn thấy đám đông chen lấn nhau, kéo Lục Giai Giai đi ăn cơm trước.
Trên đường mua hai cốc nước ô mai, lại gọi mì, hai người ăn no rồi mới qua đây xem thành tích.
Vẫn là biển người đông nghịt, vào loại thời điểm mấu chốt này, người nào cũng bùng phát ra sức mạnh to lớn, ra sức chen vào bên trong.
Lục Giai Giai cắn răng, cũng cắm đầu chen vào trong.
Có người bất mãn: “Cô chen cái gì mà chen? Cô tới muộn, đợi chúng tôi xem xong mới đến lượt cô.”
Lục Giai Giai: “…”
Cô tự biết mình đuối lý, đành kéo Tiết Ngạn ra dưới gốc cây ngồi đợi.
Thời tiết nóng chảy mỡ, chỉ mới một lúc mà đã túa mồ hôi đầy người, đột nhiên Lục Giai Giai có hơi hối hận vì đã chạy tới đây xem điểm, cô mở siêu nước quân dụng ra uống một hớp nước ô mai mát mẻ.
“Để anh đi xem, em ngồi đây ngoan ngoãn đợi anh.” Tiết Ngạn sắp xếp xong cho Lục Giai Giai, dáng người cao lớn cố gắng chen vào bên trong.
Tiết Ngạn vừa nhích người, trong đám người đã có một khe nứt.
Không lâu sau Châu Văn Thanh cũng mệt mỏi chạy tới nơi, anh ta nhìn thấy Lục Giai Giai ngồi dưới gốc cây uống nước, thở hồng hộc ra vài hơi nóng rực.
Anh ta chạy đường xa như thế, chân có hơi đau, nhưng tất cả những chuyện này đều đáng giá.
“Lục Giai Giai, Tiết Ngạn đâu?” Anh ta không nhịn được mà chạy qua hỏi.
Lục Giai Giai liếc mắt đi với vẻ chán ghét: “Ở bên trong xem điểm.”
“Xem điểm?” Châu Văn Thanh cười chế nhạo: “Các cô cũng dám tới đây thật nhỉ, cô thật sự cho rằng Tiết Ngạn có thể thi đỗ sao”
“Anh bị điên à? Không phun cứt thì chết sao?” Lục Giai Giai cảm thấy Châu Văn Thanh với Lục Thảo đúng là càng ngày càng giống nhau.
Có phải hai người bọn họ sống với nhau lâu rồi bắt đầu đồng hóa không.
Cô khó hiểu: “Rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin chắc chắn rằng Tiết Ngạn không thi đỗ?”
Châu Văn Thanh sững sờ, anh ta hé miệng: “Vì anh ta còn chưa tốt nghiệp cấp hai chứ sao, một người còn chưa tốt nghiệp nổi cấp hai thi đại học đúng là người si nói mộng.”
“…” Lục Giai Giai cưỡng chế thôi thúc muốn đảo trắng mắt.
Tiết Ngạn chưa tốt nghiệp cấp hai nhưng bọn đã ôn tập hơn ba năm rồi, thời gian ôn tập nhiều hơn những thanh niên trí thức khác.
Hơn nữa, Tiết Ngạn nhà bọn họ thông minh như thế, nếu không phải năm ngoái vì nguyên nhân gia đình thì đã sớm đỗ rồi.
Lục Giai Giai nâng mắt lên nhìn với vẻ kiêu ngạo: “Anh cứ đợi quỳ xuống gọi cha đi.”
Đang nói thì Tiết Ngạn đi từ bên trong ra ngoài, anh nhìn thấy Châu Văn Thanh, tầm nhìn lạnh lùng liếc qua.
Dựa theo những gì Lục Giai Giai nói, dựa theo thiết lập trong sách thì cô chắc hẳn là người phụ nữ của Châu Văn Thanh.
Chính cậu ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận