Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 192: Sao cô lại đòi uống nước nữa

Cô ả không muốn gả cho kẻ chân lấm tay bùn ở nông thôn, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác.
Lục Nghiệp Quốc cũng được tính là người có điều kiện ưu tú nhất trong mấy người này rồi.
Lục Giai Giai đi đến khu vực nhà họ Điền làm nhưng chỉ có một mình Điền Kim Hoa đang ra sức làm việc.
Cô ta thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn con đường phía trước mà chỉ cúi người dùng sức gặt lúa.
Đại Phi đang ngồi ở chỗ cách đó vài mét để giám sát Điền Kim Hoa.
Nó thấy phiền muốn chết, nó vốn hoàn toàn không cần ra đồng, nhưng chú út xảy ra chuyện, người lớn đều lên thị trấn cả rồi. Bà nội sợ nó xảy ra chuyện nên kêu nó đi theo cô, thuận tiện giám sát cô làm việc.
“Nóng chết đi được.” Điền Kim Hoa thở hổn hển lau mồ hôi, cô ta nói với Đại Phi: “Đại Phi, rót cho cô miếng nước.”
“Cô, sao cô lại đòi uống nước nữa? Không phải vừa mới uống xong hay sao? Bà nội nói rồi, bây giờ điều kiện gia đình không tốt, cô phải cố gắng giúp nhà làm việc, bằng không mọi người đều không ăn được cơm, Đại Phi không thể ăn cơm no thì sẽ không lớn được, đến khi đó làm sao bảo vệ cô đây?” Đại Phi ôm bình nước trong tay, nhìn Điền Kim Hoa với vẻ bất mãn.
Tổng cộng không có bao nhiêu nước, nó cũng muốn uống cơ mà.
Còn nữa, cô đang gặt lúa cho nhà bọn họ, không thể lén lười, nghỉ ngơi cũng không được.
Đại Phi mất kiên nhẫn bảo: “Cô, cô mau làm việc đi, bằng không cháu sẽ nói với bà nội là cô làm biếng, hơn nữa trước đó bà nội cũng đã nói cho cháu biết cô vô cùng biết làm việc đồng áng, bây giờ cô đang nuôi cháu, đợi cô già rồi cháu sẽ nuôi cô.”
Điền Kim Hoa vốn có hơi không tình nguyện nhưng nghe được một câu cuối cùng trong nháy mắt đã có tinh thần hẳn, cầm cái liềm lên gặt lúa vù vù.
Mồ hôi trượt từ trên mặt xuống, rơi vào khoang miệng khô khốc.
Cô ta suốt thời gian dài không được uống nước nên môi đã khô cong, gương mặt trông càng khắc khổ hơn.
Lục Giai Giai đứng ở phía xa nghe cuộc đối thoại của hai người, trong lòng dâng lên lửa giận.
Điền Kim Hoa nuôi cháu mình thì dồn hết công sức như vậy, nhưng khi nuôi con mình thì lại lén lười và chơi xấu.
Cô thật sự muốn bổ đầu cô ta ra xem bên trong có phải đựng rơm hay không.
Đây mới là cực phẩm não tàn trong truyền thuyết!
Lục Giai Giai hít hai hơi thật sâu, không nói gì cả.
Một người muốn đánh, một người muốn chịu, cô chỉ mong sao bây giờ Điền Kim Hoa chịu khổ, tốt nhất là về nhà còn bị mẹ Điền đánh.
Lục Giai Giai dẫn Lục Hoa tiến lên, bị Điền Kim Hoa đứng dậy đấm lưng nhìn thấy.
Hai ngày này, Điền Kim Hoa vẫn luôn phải làm việc ở ruộng, ngày nào cũng phải về nhà nấu cơm nên hoàn toàn không rảnh thăm dò tin tức của nhà họ Lục.
Cô ta không nhịn được mà khinh bỉ thằng nhãi con trong nhà, cô ta rời nhà lâu như thế vậy mà lại không có một người nào đến tìm cô ta, đúng là một đám ăn cháo đá bát!
“Em gái, em đợi đã, chị có chuyện hỏi em.” Điền Kim Hoa ném cái liềm xuống đất, chạy về phía Lục Giai Giai.
Đại Phi lập tức trừng mắt: “Cô, cô chạy đi đâu đấy, về làm việc ngay!”
Nó nhìn thấy Điền Kim Hoa không quay đầu lại, lập tức nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
Bà nội nó nói đúng, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, không còn một lòng với nhà chồng nữa.
“Em gái!” Điền Kim Hoa chạy lên định túm Lục Giai Giai lại.
Nhưng sau khi cô ta đến nhà họ Điền phải làm việc cả ngày, hoàn toàn không có thời gian chăm chút cho mình.
Bây giờ trời nóng, rất nhanh đã có mùi khó ngửi bốc lên, tay cầm liềm của Điền Kim Hoa còn bẩn hơn, trong móng tay thậm chí còn đầy bùn đen sì.
“Chị làm gì đấy?” Lục Giai Giai vội vàng tránh đi, cô trừng mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Đừng có đụng vào tôi!”
Điền Kim Hoa run rẩy rụt tay về: “Không đụng, không đụng…”
Ngoài mặt cô ta treo nụ cười giả lả: “Thật ra chị chỉ muốn hỏi em, lũ trẻ nhà bọn chị thế nào rồi thôi?”
“Giống trước đây, nên làm gì thì làm cái đó?”
“…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận