Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 569: Có thể về đoàn văn công được không?

“Ai đó?” Mẹ Lục chống vào khung cửa, nâng mắt nhìn Lưu Tuệ.
Bà ta cảm thấy hơi quen mắt, lại nhìn cách ăn vận của Lưu Tuệ, chắc hẳn là từ thị trấn tới.
“Bà là?”
“Trước đây tôi là trưởng đoàn của đoàn văn công, chính là đoàn văn công đã giải tán trên thị trấn đó, tôi tên là Lưu Tuệ.”
Mẹ Lục lập tức nhớ ra người tới là ai, bà ta duỗi tay mời người vào nhà: “Mau mau, trưởng đoàn mau vào nhà ngồi.”
“Bà không cần khách sáo như vậy đâu.” Lưu Tuệ ngại ngùng đi qua.
Mẹ Lục dẫn bà ta tới phòng khách ngồi.
Mẹ Lục rót một bát nước cho bà ta, hỏi: “Trưởng đoàn Lưu, lần này bà tới là có chuyện gì sao?”
Lưu Tuệ nói thẳng: “Đoàn văn công mở lại, tôi muốn tìm Lục Giai Giai về làm.”
Mẹ Lục hơi dừng lại: “Vậy sợ là không được rồi.”
“Sao thế?” Lưu Tuệ hơi nôn nóng.
Lục Giai Giai là thành viên mà bà ta coi trọng nhất, bằng không cũng sẽ không đích thân chạy một mình tới đây một chuyến.
Lưu Tuệ đẩy nước mà mẹ Lục rót đi, lời nói thành khẩn: “Lần này tôi mang thành ý rất lớn tới, hơn nữa tiền lương cũng nhiều hơn so với trước kia một chút, cô ấy theo tôi nói không chừng có thể đi xa hơn.”
“Không phải, đoàn trưởng Lưu, bà hiểu lầm ý của tôi rồi.” Mẹ Lục giải thích: “Giai Giai đã kết hôn, đứa trẻ trong bụng cũng sắp được hai tháng rồi, con bé thật sự không tiện làm hoạt động lớn gì cả.”
“Mang thai rồi?” Sắc mặt của Lưu Tuệ nặng nề.
Đối với vũ giả bọn họ mà nói, mang thai là một cái hố lớn, không chỉ không thể luyện tập bình thường mà còn thay đổi hình dạng cơ thể nữa.
Lúc trước bà ta cũng tốn rất lâu mới kiên trì qua được.
“Trưởng đoàn Lưu, thật sự cũng không có cách nào cả, vừa đúng lúc thôi.” Mẹ Lục lại đặt nước tới trước mặt đoàn trưởng Lưu: “Đi đường xa như vậy, bà chắc chắn cũng mệt rồi, uống miếng nước cho ấm người đi.”
“Thật ra tôi sớm nên nghĩ đến một chuyện này mới phải, con gái đến tuổi này quả thật nên kết hôn gả đi rồi.”
“Đoàn trưởng Lưu, thật sự xin lỗi, đường xá xa xôi lại để bà chạy một chuyến.”
“Có gì đâu.” Lưu Tuệ đứng dậy: “Giai Giai thì sao? Cô ấy có nhà không, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
“Chắc là ở nhà đấy, nó mới đi không lâu.” Mẹ Lục cầm nạng định dẫn Lưu Tuệ đi.
“Bà chị, chân bà bị thương, đừng dẫn tôi đi.” Lưu Tuệ nhìn bên ngoài: “Kêu cháu trai hoặc cháu gái chị dẫn tôi đi là được.”
Mẹ Lục nghĩ ngợi rồi gọi Lục Hoa.
Lục Hoa đặt bút trong tay xuống, chạy vào nhà chính: “Bà nội, sao vậy ạ?”
“Dẫn trưởng đoàn Lưu tới nhà cô út các cháu đi.”
“A, vâng.” Lục Hoa vừa nghe cách gọi đã biết người trước mặt không tầm thường, cô bé quan sát Lưu Tuệ cẩn thận vài lần, sau đó cười ngoan ngoãn: “Dì Lưu, cháu dẫn dì đi tìm cô út cháu.”
Cách xưng hô lập tức kéo gần khoảng cách của hai người, Lưu Tuệ nở nụ cười: “Được.”

La Khinh Khinh theo Lâm Phong về chỗ ở, cô ả thấy anh ta đang vô cùng vui mừng, dứt khoát nói: “Tôi đói rồi.”
“Anh lập tức đi nấu cơm cho em ngay.” Lâm Phong lấy lương thực đã phát định nấu cơm.
La Khinh Khinh lại nhíu mày: “Bây giờ thai tượng của tôi không vững, còn chảy máu, bác sĩ nói tôi phải bồi bổ nhiều hơn, bây giờ anh cho tôi ăn lương thực phụ, chắc chắn không thể giữ được con.”
Động tác của Lâm Phong dừng lại, anh ta nhìn ngọn núi vẫn chưa tan hết tuyết kia, có lòng muốn đi lên núi săn bắt.
Nhưng La Khinh Khinh đã mang thai rồi, anh ta chắc chắn không thể dẫn cô ta đi cùng, anh ta nhìn bên ngoài rồi lại nhìn La Khinh Khinh.
Cô ả biết anh ta đang đắn đo điều gì, tức giận nằm lên giường, qua một lúc mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cơ thể tôi vốn đã kém, sau này muốn mang thai càng khó hơn, tôi không muốn mất đi đứa con này.”
Trong lòng Lâm Phong hơi dao động, đây là đứa con đầu tiên của anh ta, còn nằm trong bụng La Khinh Khinh nữa, hiển nhiên anh ta vô cùng để ý rồi.
Anh ta nghĩ ngợi: “Vậy anh nấu cơm cho em trước, lát nữa sẽ lên núi xem có con mồi nào không.”
Lâm Phong ngồi nguyên tại chỗ trước, bậy gầm giường bên dưới giường mình, lấy gạo đã giấu rất lâu rồi ra.
Anh ta nấu cháo xong, múc cho La Khinh Khinh một bát đặc sệt, còn mình thì uống một bát cháo loãng.
Anh ta chỉ dùng có vài phút đã nuốt xuống, sau đó cầm thiết bị săn bắn lên: “Em ở đây từ từ ăn cơm, anh đi lên núi trước.”
La Khinh Khinh gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận