Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 715: Khai giảng 3

Nửa đêm, đối diện với Tiết Ngạn là một người phụ nữ trung niên, bà ta đi vệ sinh trở về nhìn thấy anh vẫn theo bản năng vỗ nhẹ lên vai Lục Giai Giai, cũng thân thiện tìm chủ đề nói chuyện: “Đây là cháu gái cậu hay là con gái cậu vậy, lớn lên xinh xắn quá.”
Tiết Ngạn: “…”
Bà chị này thật sự không đoán được hai người này là vợ chồng, chủ yếu là một người quá trưởng thành, một người quá non.
Hơn nữa còn được chiều như thế, bà ta vẫn chưa từng thấy người chồng nào thương vợ như vậy.
Ngược lại là cha thương con gái thì cũng có.
“Có chuyện gì cần giúp thì cứ nói một tiếng ha.” Bà chị này cũng rất nhiệt tình.
Mặt mày Tiết Ngạn tối tăm: “Đây là vợ tôi.”
“Hả?” Bà chị sững sờ, trước là khó tin, sau đó lại lại mang vẻ mặt tiếc rẻ, bà ta liên tưởng đến rất nhiều điều.
Vì thanh niên trí thức về quê mà trong thành có rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp phải về nông thôn, ở thời gian dài rồi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà gả cho người bản địa.
Cô gái trẻ tâm trí chưa trưởng thành bị lừa đi, đặc biệt là người đàn ông trước mặt còn lớn lên thành thục như thế, không biết đã giở thủ đoạn gì mới kết hôn.
Bà chị lập tức cảm thấy Tiết Ngạn cũng không còn tốt như thế nữa.
Xe lửa xình xịch lái đi, Lục Giai Giai ép bản thân mình tỉnh lại, cô mơ màng nhìn Tiết Ngạn, giọng nói hơi khàn: “Tiết Ngạn, anh ngủ đi, em không ngủ nữa đâu.”
“Mau ngủ đi.” Lục Giai Giai có hơi cáu kỉnh.
Tiết Ngạn lắc đầu: “Em mau ngủ đi, anh vẫn chưa buồn ngủ.”
“Kêu anh ngủ thì ngủ đi, nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?” Lục Giai Giai với tay che mắt Tiết Ngạn, lạnh giọng nói: “Ngủ mau.”
Tiết Ngạn lấy tay của cô ra, thở dài một tiếng, trước khi ngủ còn dặn dò: “Có chuyện thì gọi anh.”
Lục Giai Giai ừm một tiếng.
Cô chống má nhìn bên ngoài cửa sổ, thi thoảng có thể nhìn thấy sao bên ngoài.
Bà chị đối diện bị động tĩnh vừa rồi đánh thức, bà ta nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai vài giây, thật sự không nhịn được mà hỏi: “Em gái, đây là đối tượng của cô sao?”
Lục Giai Giai hơi sững sờ, sau đó gật đầu, hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
Bà chị nở nụ cười: “Không sao, tôi chỉ cảm thấy đối tượng của cô rất ân cần.”
“Vâng, anh ấy vô cùng tốt với tôi.” Lục Giai Giai ngoan ngoãn khen Tiết Ngạn.
Bà chị chợt hiểu trong lòng.
Cô gái trẻ đều thích người trưởng thành và chín chắn, đặc biệt là thanh niên trí thức về quê không có chỗ dựa, ngược lại bà ta gật đầu: “Tốt với cô thì được, chẳng qua đối tượng của cô mặt mày lạnh lùng rất dọa người.”
Mặt đen cứ như La Sát ấy.
“Cũng được.”
Bà chị nhìn dáng người cao lớn của Tiết Ngạn lại nhìn Lục Giai Giai mảnh khảnh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong đầu cứ hiện lên một vài câu hỏi kỳ quái.
Ặc… bà ta vẫn nên ngủ thì hơn.
Khi gần đến sáng, Tiết Ngạn tỉnh lại, Lục Giai Giai ngáp một cái, lại nằm lên đùi anh ngủ tiếp.
Cô ngủ đến tám, chín giờ mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy lấy đồ đi rửa mặt, Tiết Ngạn lấy bánh bao đã mua sẵn từ trước và bánh phết tương mà mẹ Lục cho, lại rót một cốc nước nóng cho Lục Giai Giai.
Tuy rằng hơi nguội nhưng ăn chung với nước nóng cũng vẫn được.
Ăn xong lại ngủ tiếp, hai người thay phiên trông hành lý.
Một chuyến xe lửa đi hết hai ngày rưỡi, Lục Giai Giai ngồi đến ê cả người, có hơi vô lực.
Thủ đô rất rộng lớn, xuống xe ngựa còn phải ngồi xe buýt hai tiếng nữa mới đến trường học.
Tiết Ngạn cầm thư giới thiệu đi thuê nhà khách trước, hai người định ở một ngày, tắm rửa sạch sẽ, thu dọn rồi lại tới trường sau.
Sớm muộn gì cũng phải mua chậu nên Lục Giai Giai đến thủ đô đã mua cái chậu để lau người, sau khi gội đầu mới cảm thấy sống lại.
Hai người thu dọn xong, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn chạy ra ngoài ăn cơm.
Thị trấn nông thôn và thủ đô hoàn toàn không có cách nào so sánh, xe buýt, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, thiết bị ở khu vui chơi giải trí hiện đại đời đầu gần như đều có hết ở đây.
Lục Giai Giai dạo một buổi chiều, định kêu Tiết Ngạn mang ít đồ từ thủ đô về, đặc biệt mua rất nhiều quà cho Bạch Đoàn.
Ngày hôm sau, Tiết Ngạn xách hành lý dẫn Lục Giai Giai đi báo danh.
Hai ngày nữa khai giảng nên số người báo danh vô cùng nhiều, vì thế có một bộ phận nhỏ tình nguyện viên ở đó.
Tiết Ngạn nhìn quy trình nhập học, vừa đi được hai bước thì một sinh viên đại học nam là tình nguyện viên đi qua.
Anh ta nhìn Lục Giai Giai, đôi mắt lập tức sáng ngời, đi lên nói: “Cô là bạn học mới tới báo danh đúng không? Chuyên ngành nào? Để tôi giúp cô chuyển hành lý cho.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận