Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 858: Thắng rồi 2

“Nhìn thấy chưa? Em gái tôi, em gái tôi thắng rồi đấy!” Lục Nghiệp Quốc chỉ vào màn hình tivi, lớn tiếng nhắc nhở khách hàng.
“Là cô út của cháu!” Đôi mắt của Song Song sáng ngời.
Có người hỏi: “Đây thật sự là em gái của cậu sao? Cô ấy cũng lợi hại quá đi, nhà các cậu nuôi em gái thế nào vậy?”
Lục Nghiệp Quốc thẳng lưng: “Đúng vậy, em gái tôi từ nhỏ đã thông minh, lớn lên còn ưa nhìn, thứ không cần học cũng biết.”
“Em gái tôi thắng rồi, em gái tôi thắng rồi!” Trương Thục Vân vỗ đùi một cái, cũng không mua cái tivi này uổng phí.
Cô ta hào hứng đứng dậy, không chú ý dưới chân mà vấp vào cái ghế, cả người ngồi bệt xuống đất.
Nhưng cô ta không những không chê đau mà cười cười ha ha hai tiếng.
Lục Hoa: “…”
Cô bé nhìn Lục Giai Giai trong màn hình với đôi mắt ngưỡng mộ, cô bé cũng muốn trở thành người lợi hại giống như cô út.
Làm vẻ vang nước nhà!
Lục Giai Giai giành giải quán quân chung kết cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, một đồn mười, mười đồn một trăm, rất nhiều người ở huyện thành tới phòng cả và phòng tư mua hàng, muốn hưởng vía lây.
Phòng cả với phòng tư bận đến tối tăm mặt mũi, chỉ mải nhập hàng với bán hàng.
Lục Giai Giai đỏ hoe đôi mắt ôm Vương Vận Thu, lại ôm những nữ sinh khác nữa, sau đó thì bắt tay các nam sinh.
Tiêu Tân Thụ nở nụ cười: “Trận đánh này chúng ta đã thắng rồi.”
“Đúng, là chúng ta thắng.”
Hốc mắt của bảy người đỏ hoe, nhưng vẫn luôn mỉm cười.
Lần này phía sau bọn họ có mấy nhân viên công tác, hai trong số đó chuyển cái camera to đùng tới.
“Nào, các dũng sĩ, chụp một bức ảnh lưu niệm nào.”
Nữ sinh đứng hàng trước, nam sinh đứng hàng sau, Vương Vận Thu và Lục Giai Giai đưa mắt nhìn nhau mà cười.
Tách một tiếng, chụp ảnh kết thúc.

Cuộc thi ngoại ngữ quốc tế lần đầu tiên tổ chức thành công, ngày mùng tám tháng mười một năm một chín bảy chín.
Đây cũng là một kỳ tích, nhưng tuyệt đối không phải kỳ tích cuối cùng.
Ra khỏi trường thi, thí sinh nào cũng mệt mỏi rã rời, cố gắng lâu như thế, muốn từ từ nghỉ ngơi một phen và thả lỏng.
Lục Giai Giai chạy qua, cô vốn muốn nhảy lên lưng Tiết Ngạn nhưng nhìn thấy xung quanh có người nên chỉ đành ôm cánh tay anh: “Ngài Tiết, chúng ta thắng rồi!”
“Chúc mừng em, cô Lục!” Ngón tay của Tiết Ngạn gạt lọn tóc ẩm dính bên mai của Lục Giai Giai.
...
Cô theo anh về nhà, đến ngõ nhỏ cách gần nhà đó, Lục Giai Giai lập tức leo lên lưng Tiết Ngạn, cô làm nũng: “Hôm nay em chính là đại công thần.”
“Ừm, cô Lục chính là đại công thần.” Tiết Ngạn cõng cô, đôi chân dài bước lên.
“Em rất vui, chẳng qua anh về nhà phải tiếp tục làm xích đu cho em đó.”
“Không phải làm cho Bạch Đoàn sao?”
“Như nhau.”
Cuộc thi ngoại ngữ quốc tế chiếm phần lớn các mặt báo, càng ngày càng có nhiều người biết về kết quả của cuộc thi này hơn.
Suy nghĩ của Châu Văn Thanh hỗn loạn, anh ta không ngờ vậy mà Lục Giai Giai lại ưu tú đến mức độ này.
Làm rạng danh quốc gia, nếu là anh ta vậy chắc chắn là tiền đồ như gấm rồi.
Anh ta cầm tờ báo chậm rãi đi ra ngoài, ai ngờ đến ngã rẽ lại bất cẩn va vào một người.
“Ồ xin…” Châu Văn Thanh mới nói được một nửa đã sững sờ, anh ta hé miệng, kinh ngạc hỏi: “Khinh Khinh!”
“Ừm.” La Khinh Khinh giữ chặt khăn sa.
Mối quan hệ giữa bọn họ nói không rõ được, mới đầu đôi bên đều mập mờ, sau đó thì chẳng có quan hệ gì cả.
Châu Văn Thanh nhìn cái khăn sa của La Khinh Khinh và hỏi: “Mặt cô…”
“Anh biết mà, có sẹo, rất khó lành.” La Khinh Khinh cúi đầu: “Trừ phi làm phẫu thuật, nhưng phẫu thuật cần rất nhiều tiền, hơn nữa cũng chưa chắc đã loại bỏ được mấy vết sẹo này.”
So với Lục Thảo thì La Khinh Khinh đã được tính là xuất sắc đến cực điểm rồi, trừ gương mặt ra, dáng người và cách ăn vận đều khiến người sáng mắt.
Một cơn gió thổi qua, Châu Văn Thanh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ả.
“Cô… đợi sau này tôi có tiền rồi nhất định sẽ giúp cô loại bỏ mấy vết sẹo kia.” Châu Văn Thanh há miệng là đảm bảo, cũng chẳng khác gì khi ở bên La Khinh Khinh ngày trước.
La Khinh Khinh không biết anh ta nói thật hay giả, nhưng chí ít cũng có thêm một con đường, lỡ như được thì sao.
Cô ả khóc thành tiếng: “Văn Thanh, bây giờ tôi sống vô cùng khổ, Lâm Phong… anh ta… cả ngày đều trông chừng tôi, cứ hở tí là đánh tôi…”
Châu Văn Thanh lòng đầy căm phẫn: “Sao lại như thế? Một người đàn ông như anh ta sao lại có thể đánh phụ nữ được?”
La Khinh Khinh nâng mắt lên, hai người đối diện tầm nhìn.
Ngay đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới giọng của Lục Thảo, La Khinh Khinh vội vàng quay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận