Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 915: Lục Trung Toàn, hóa ra anh thật sự là anh hùng của em 1

Đầu của Thời Vân không biết đập vào đâu mà phía sau chảy máu dữ dội, trên người cũng có đủ các loại vết thương khác nhau, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng chảy máu.
Cô ta và một nữ sinh bị nhốt chung, nữ sinh bên cạnh bị dọa sợ òa khóc, cô ta nhỏ giọng gọi Thời Vân, lại không dám động vào cô ta: “Thời Vân, Thời Vân…”
Cả người Thời Vân từ trên xuống dưới đều đau nhức, có chỗ thậm chí còn không có cảm giác, đặc biệt là sau gáy chỉ hơi cử động một chút cũng đau, thậm chí còn muốn nôn.
Cô ta chỉ có thể mở hé mắt, xe buýt đã biến dạng, cô ta và nữ sinh bên cạnh bị nhốt trong một không gian chật hẹp, chỉ có thể hơi di chuyển.
Nơi này là rừng già sâu trong núi, rừng cây rậm rạp, ngay cả ánh mặt trời nóng hầm hập cũng không xua tan nổi bóng râm.
Thời Vân cảm thấy hơi lạnh, có phải cô ta sắp chết rồi không?
Cô ta nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến Lục Trung Toàn, chỉ sợ cô ta không thể cho anh ta một câu trả lời, cũng không thể cho bản thân một câu trả lời.
Lục Trung Toàn đi sâu vào trong khoảng nửa tiếng, anh ta cảm thấy nhàm chán, định quay người trở về lao đầu vào công việc để xua tan cơn phiền muộn trong lòng.
Anh ta nhìn mặt trời phía xa, đột nhiên phát hiện ra cách đó không xa có khói bốc lên.
Lục Trung Toàn nhíu chặt mày, đoán Thời Vân đang ở nơi đó vẽ vật thực, anh ta nghĩ ngợi rồi đi qua.
Tiến lại gần, anh ta nhìn thấy cách đó không xa hình như xảy ra chuyện gì đó, trong lòng Lục Trung Toàn bất an đến cực điểm, nhanh chóng chạy qua.
Anh ta nhìn chân núi thấp mà con ngươi co rút lại, hô hấp dồn dập, vội vàng từ trên núi dốc đứng đi xuống.
Núi quá dốc, động tác của anh ta lại vội nên lập tức lăn xuống, cũng may từ nhỏ anh ta đã leo trèo, chỉ là khuỷu tay với đầu gối bị xước mà thôi.
Lục Trung Toàn liếc mắt một vòng cũng không thấy Thời Vân đâu, anh ta túm lấy một nam sinh ngã gãy chân, giọng nói run lên: “Thời Vân đâu, Thời Vân có ở trong xe không!”
Nam sinh đau đến rên rỉ: “Có, cô ấy ở trong, chắc là bị đè ở bên dưới xe rồi, nhưng tôi không biết cô ấy bị đè ở đâu.”
Lục Trung Toàn ném lại nam sinh đó, máu trên người anh ta giống như đông lại, đầu óc anh ta trống rỗng, lý trí thúc giục anh ta gọi xung quanh: “Thời Vân, Thời Vân, anh là Lục Trung Toàn, em có thể nghe được không?”
Thời Vân tưởng mình bị ảo giác, cô ta trực tiếp cử động, hé miệng nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Cô ta cố gắng mở mắt ra nhìn ánh mặt trời len vào trong, Thời Vân vẫn chưa muốn chết.
Cũng may nữ sinh bên cạnh vẫn có thể kêu thành tiếng: “Chúng tôi ở đây, chúng tôi ở đây…”
Lục Trung Toàn nghe được giọng nói lập tức chạy đến bên cạnh chiếc xe buýt biến dạng, chỗ này biến dạng kinh khủng nhất, bị ép co rúm thành một không gian hình tam giác.
Anh ta cố gắng để mắt quan sát xung quanh, sau đó dùng tay không khiêng lên, cố hết toàn bộ sức mình.
Cơ thể anh ta cong lại, lớp vỏ tàn tạ nhọn hoắt đâm vào ngón tay anh ta, Lục Trung Toàn vẫn liều mạng khiêng lên.
Ý thức của Thời Vân càng lúc càng mơ hồ, toàn bộ âm thanh xung quanh đều trở nên hỗn loạn, cô ta không nghe rõ, bên tai vang ong ong.
Cô ta cảm giác mình sắp chết rồi…
Nhưng đúng lúc này, cái khung tàn của xe buýt bên cạnh bị nhấc lên một khe hở, ánh mặt trời bên ngoài len vào trong.
Rất nhanh, lớp vỏ tàn tạ của xe buýt bị khiêng đến vị trí đầu gối người, máu trên tay anh ta nhỏ lên đá sỏi.
Thời Vân chỉ thấy gương mặt anh ta rất mơ hồ.
Lục Trung Toàn!
Đột nhiên cô ta nghĩ đến câu nói mà Lục Trung Toàn đã nói với cô ta đó.
“Thời Vân, anh chính là anh hùng mà em đang đợi.”
Lông mi của cô ta hơi run lên, nhìn Lục Trung Toàn ngược trong ánh sáng.
… Lục Trung Toàn, hóa ra anh thật sự là anh hùng của em.
Lục Trung Toàn nghiến răng nhấc khung xe buýt sang một bên, nhưng đoạn bên trên đó lại rơi xuống, đập thẳng xuống dưới.
Anh ta không dám buông tay, chỉ có thể theo bản năng nghiêng người.
Một phần đập lên xương lưng của anh ta, nhưng mảnh sắt dài nhọn đó lại cắm vào vai anh ta.
Cả người Lục Trung Toàn đau đến run lên, vì sức nặng mà miếng sắt đó lại từ từ bị vật nặng phía sau kéo xuống.
Máu phun ra từ bả vai anh ta, từng chút một nhỏ xuống ướt sũng.
Lục Trung Toàn quay đầu, nhìn nam sinh cách đó không xa, cả người căng chặt như dây dàn, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt lớn: “Giúp tôi, giúp tôi cứu cô ấy…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận