Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 799: Ở lại 2

Tiết Khiêm và Tiết Dương cũng mong đợi căn phòng của mình, Lục Giai Giai bưng hoa quả từ nhà bếp đi ra: “Mọi người chắc ngồi xe lâu cũng khó chịu rồi, ăn ít gì đó lấp bụng cái đã, ăn cơm xong Tiết Ngạn sẽ dẫn mọi người tới nhà tắm tắm rửa.”
Trong nhà có một phòng tắm nhưng ở nhà tắm vẫn ấm hơn, sợ các cụ lớn tuổi rồi không chịu được.
Cha Tiết nhanh chóng gật đầu: “Chắc chắn phải tắm rồi, mùi ở trên xe lửa quá khó ngửi, chăn mềm tốt như thế, nếu trực tiếp nằm lên chẳng phải sẽ hỏng hết hay sao?”
“Chị dâu, vậy phòng của tụi em thì sao ạ?” Tiết Dương hỏi với ánh mắt sáng ngời.
“Cái đó.” Bạch Đoàn chỉ vào căn phòng ngoài cùng bên phải ở tầng hai: “Phòng bên cạnh đó là của Bạch Đoàn.”
“Đi, đi xem nào.” Tiết Dương bế Bạch Đoàn đi lên tầng.
Cái mũi nhỏ của Bạch Đoàn hếch lên, quay mặt đi với vẻ ghét bỏ: “Hôi quá, chú út hôi, cháu muốn đi xuống lầu.”
Tiết Dương ngửi mùi trên người mình, đến bản thân cậu cũng hơi ghét bỏ, chỉ đành thả Bạch Đoàn xuống.
Cậu nghĩ ngợi, lại xách dây quần yếm của Bạch Đoàn rồi đi lên, Bạch Đoàn lẩm bẩm, nhắc nhở:” Chỉ có thể để chú út xách lần này thôi đó, sau này không được xách cháu như vậy nữa, bằng không cháu sẽ nổi giận.”
Cũng nóng tính quá nhỉ, Tiết Dương cúi đầu nhìn đứa trẻ: “Chú cũng thấy anh cả xách cháu rồi, tại sao chú không thể xách?”
“Cháu lớn rồi, cha cũng không thể xách cháu, chỉ có mẹ xách thì cháu mới không giận thôi.”
“…” Giống y chang anh cả mình, ấu trĩ không chịu nổi.
Tiết Khiêm bình tĩnh đi qua bên cạnh hai người, cậu mở cửa căn phòng ngoài cùng bên phải, cũng tương tự với phòng bên dưới, chẳng qua có thêm tủ sách và bàn học.
Xào rau xong, Lục Giai Giai cất bước nhỏ chạy qua bưng đồ, Tiết Ngạn liếc mắt nhìn ngón tay bị lạnh đến đỏ lên của cô, nhíu mày: “Ra ngoài nói chuyện với cha mẹ đi, anh gọi Tiết Khiêm với Tiết Dương xuống.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu cười: “Không sao, bọn họ vừa mới xuống xe lửa, cứ để bọn họ nghỉ ngơi một chút đã.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Trong nhà nhất định phải có một người ở cạnh, cũng không thể cả hai chúng ta đều ở trong bếp được, mau qua đó đi.”
Sau đó anh nhấc chân đi qua, gọi em trai trên tầng: “Hai đứa xuống bưng cơm đi.”
Tiết Khiêm và Tiết Dương nhanh chóng chạy xuống cầu thang, hai thanh niên trẻ nói với Lục Giai Giai: “Chị dâu, chị đừng làm, cứ để hai đứa bọn em làm cho.”
Lục Giai Giai nhìn chiều cao của hai chú út này cũng phải hơn một mét tám rồi.
Ba người đàn ông, người này cao hơn người kia, Lục Giai Giai quay người rời khỏi nhà bếp, cô nhìn thấy Bạch Đoàn vung bước chân nhỏ đi từ trên cầu thang xuống mới lại gần nắm tay cậu bé chậm rãi đi xuống dưới.

Rất nhanh rau đã lên bàn, Lục Kính Quốc chủ động nói chuyện hôn nhân của mình với Khổng Nhã: “Bác trai muốn cha mẹ chọn thời gian gặp mặt, cha mẹ muốn khi nào gặp ạ?”
Mẹ Lục mở miệng: “Cha mẹ thì lúc nào cũng được, chủ yếu là xem suy nghĩ của bên nhà gái nữa, thằng ba, hay là con giúp chọn một ngày đi.”
Bà ta dặn dò: “Ví dụ như tìm chỗ ăn cơm, mang quà gì, con nói với cha mẹ một chút, con biết mẹ với cha con từ địa phương nhỏ lên đây, rất nhiều cái đều không hiểu, nếu làm mất mặt con thì cũng rắc rối.”
Lục Kính Quốc nhướn mày nở nụ cười, không ngờ bà cụ còn có lúc “khiêm tốn” như thế, anh ta mở miệng đáp: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, mấy chuyện này con đều sẽ sắp xếp ổn thỏa cả.”
Người lớn nói chuyện, tiểu bối đều yên phận ăn cơm, đợi chuyện của Lục Kính Quốc nói xong, Tiết Ngạn mới nhìn về phía Tiết Khiêm và Tiết Dương: “Các em mười tám tuổi mới lên lớp mười, sau khi mua nhà, anh với chị dâu em định chuyển hộ khẩu của hai đứa các em lên thủ đô sau khi các em thi đỗ đại học.”
“Chuyển hộ khẩu lên thủ đô sao?” Cha Tiết sững sờ.
Tiết Ngạn gật đầu, ánh mắt của anh liếc qua Bạch Đoàn.
Chuyển hộ khẩu đến thủ đô, đợi khi đứa nhỏ này thi đại học cũng dễ hơn.
Chẳng qua bây giờ bài thi cả nước giống nhau, chí ít thì bài thi trước khi Tiết Khiêm và Tiết Dương thi đại học sẽ không thay đổi, cho nên không có phiền phức chuyển hộ khẩu.
Bạch Đoàn cắn một miếng đậu phụ, còn có gì không biết nữa, Lục Giai Giai múc một bát canh nhỏ cho cậu bé, kéo cái đuôi con thỏ phía sau của cậu bé.
Ăn cơm xong, Tiết Ngạn dẫn Tiết Dương và Tiết Khiêm vào phòng bếp rửa bát.
Anh thấp giọng nói: “Cơ thể của chị dâu em không tốt, sau này mấy việc dính nước này đều là chúng ta làm, các em chăm chỉ một chút.”
Chỉ là mấy việc nhỏ như cọ nồi rửa bát, lúc anh ở tuổi này đã sớm chạy khắp núi nuôi gia đình rồi.
Tiết Khiêm và Tiết Dương đều gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận