Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 221: Sao thế con

Rốt cuộc cô vì có cảm giác với anh mà tức giận hay là cho rằng anh có người mình thích nên mới duy trì khoảng cách.
Tiết Ngạn có hơi hoang mang, nhưng bây giờ gia cảnh khó khăn, trong tay chẳng có gì cả khiến anh không thể mở miệng hỏi.
Ánh mắt của anh u ám, không thể áp chế được suy nghĩ điên cuồng đang quanh quẩn trong đầu mình.
Nghĩ một lúc, anh sợ mình sẽ vô tình đả thương Lục Giai Giai nên vội vàng quay người rời đi.

Lục Giai Giai vẫn luôn trốn tránh Tiết Ngạn đến khi vụ mùa kết thúc, hoàn toàn không cho hai người cơ hội tiếp xúc riêng lẻ.
Cô tưởng như vậy sẽ từ từ áp chế được cảm giác dành cho Tiết Ngạn.
Sắc trời đã rất muộn, Tiết Ngạn cảm thấy mình đã rất lâu rồi chưa gặp Lục Giai Giai, anh không thể khống chế được hành động của mình, sáng sớm đã một mình quanh quẩn bên ngoài nhà họ Lục.
Không biết đi bao lâu, đột nhiên cửa mở, Tiết Ngạn nâng mắt lên nhìn.
Lục Giai Giai đứng ở cổng ngẩng đầu nhìn anh, cũng không biết có phải ảo giác của anh hay không mà cứ cảm thấy Lục Giai Giai của bây giờ có hơi khác.
Vẻ mặt của cô không có cảm xúc, giữa đôi mày mang theo vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
Năm nay, thôn Tây Thủy bội thu, mẹ Lục nấu một con gà, một con thỏ, ngay cả thịt hoẵng cũng làm một cân, người nào trong nhà cũng vui muốn xỉu.
Nhà người khác ngay cả nước cơm còn không có mà uống, nhưng nhà bọn họ lại bữa nào cũng ăn thịt.
Bọn họ người nào người nấy cũng thèm chảy nước miếng.
Mẹ Lục sợ thịt để hỏng nên rất hào phóng chia cho mỗi người nửa bát thịt.
Ánh mắt của người nhà họ Lục đều tỏa sáng, chỉ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Cha Lục rất vui vẻ cầm một chai rượu trắng rót hai chén cho đỡ thèm.
Cũng không biết có phải quá ngon hay không mà cha Lục nhấp một hớp đã thoải mái híp cả mắt lại, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Ba anh trai cũng mang vẻ mặt tương tự, giống như uống được mỹ vị nhân gian gì đó vậy.
Lục Giai Giai nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chai rượu vài phút, cô chưa bao giờ từng uống rượu, đột nhiên bây giờ rất muốn thử.
Nhân lúc những người khác không để ý, Lục Giai Giai trộm rót một ít vào cái bát không, sợ người khác phát hiện nên uống luôn.
Gần như trong nháy mắt vừa vào miệng, đầu lưỡi đã có một loại cảm giác cay xè nóng rát vô cùng, cổ họng không kịp phun ra mà nuốt thẳng vào luôn.
“!” Lục Giai Giai ho khan thành tiếng, sặc đến mức mắt đỏ hoe.
Mẹ Lục vừa nấu xong canh gà bưng lên, nghe thấy Lục Giai Giai ho, bà ta vội vàng đặt cái bát xuống bàn rồi vỗ lưng cô: “Sao thế con?”
“Không sao ạ…” Lục Giai Giai lau nước mắt ở khóe mắt, gò má nổi lên một vệt hồng, cô dùng tay chống cằm, chớp mắt, tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ.
Khi Lục Giai Giai không sao vẫn luôn rất ngoan, mẹ Lục không phát hiện thấy gì khác thường gì, múc một bát canh gà cho cô: “Uống nhanh đi, bồi bổ cơ thể.”
Lục Giai Giai liếc qua bát canh gà trước mặt với vẻ lạnh nhạt, mệt mỏi cầm cái thìa lên từ từ ăn.
Đại Sơn nhìn thịt trong bát, lại nghĩ đến Điền Kim Hoa đã gặp vào chiều nay.
Điền Kim Hoa đã ở nhà họ Điền vài ngày rồi, không chỉ mỗi ngày phải làm việc mà còn không được ăn ngon, ngủ không yên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thôi đã gầy đi rất nhiều, xương gò má đều nhô hết lên.
Nghĩ đến lời Điền Kim Hoa cầu xin, Đại Sơn cúi đầu do dự rất lâu, vẫn kéo áo của Lục Cương Quốc.
Lục Cương Quốc vừa nhấp hai hớp rượu nhỏ, cảm giác áo bị kéo, anh ta quay đầu nhìn Đại Sơn: “Sao thế?”
Đại Sơn nhỏ giọng: “Cha, khi nào cha mới dẫn mẹ về?”
Lục Cương Quốc lập tức rùng mình: “Nhắc đến cô ta làm gì.”
Đột nhiên anh ta phát hiện ra Điền Kim Hoa không ở nhà cũng rất tốt, không còn nhiều chuyện phiền lòng như vậy nữa.
Con người anh ta thích nhất chính là trải qua cuộc sống nhỏ đơn giản như thế, không thích cả ngày lục đục với nhau, tính kế đi tính kế lại, cảm thấy sống như vậy quá mệt.
“Nhưng mẹ muốn về, mẹ ở nhà bà ngoại sống rất khổ.” Đại Sơn nôn nóng, giọng nói vốn nhỏ nhẹ lại hơi to lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận