Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 228: Mình rất ngoan 2

Lục Giai Giai nhìn vẻ mặt có lời khó nói của cô ta lại cảm thấy khá sảng khoái.
Lục Thảo sợ mẹ Lục lại nói lời kêu cô ta giúp Lục Giai Giai nên vội vàng bảo: “Thím hai, hôm nay cháu tới là muốn hỏi chị họ ngày mai có muốn vào thị trấn không? Cháu muốn đi dạo, nhưng đi một mình buồn quá.”
“Vào thị trấn sao?” Đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời.
Cô đã sớm muốn vào thị trấn ngắm cảnh rồi, chỉ là gần đây quá bận nên hoàn toàn không có thời gian.
Lục Giai Giai mở miệng: “Tôi đi, khi nào đi?”
“Đi vào thị trấn có hơi xa, máy kéo đi một tiếng mới đến nơi nhưng vị trí lại ít quá, phải đi sớm một chút, tầm bảy, tám giờ đã phải chiếm được ghế rồi.” Lục Thảo có ý ám chỉ.
Mẹ Lục vung bàn tay to, ra hiệu việc này không phải vấn đề: “Không sao, ngày mai máy kéo do anh tư con lái, kêu nó chiếm chỗ cho con là được.”
Lục Thảo vội vàng nói: “Thím hai, thím kêu anh tư cũng chiếm một chỗ cho cháu với nhé.”
Mục đích cô ta tới đây chính là vì cái này, người trong thôn quá đông nên mỗi lần cô ta đi đều không chiếm được vị trí tốt, hoặc là hoàn toàn không có chỗ ngồi.
“Được, thím hai có thể không thương cháu hay sao?” Mẹ Lục vỗ vào tay Lục Thảo: “Nhưng thím hai có một yêu cầu, cháu cũng phải chăm sóc chị họ cháu cho tốt.”
Bà ta nửa đùa: “Nếu chị họ cháu xảy ra chuyện gì, thím hai sẽ tìm cháu đấy.”
Lục Thảo: “…”
Cô ta cưỡng ép bản thân mỉm cười nhưng trong lòng lại khó chịu.
Tại sao cô ta không phải con gái của mẹ Lục, nếu cô ta là con của mẹ Lục chắc chắn sẽ làm tốt hơn Lục Giai Giai.
Lục Thảo miễn cưỡng tươi cười rời đi.
Cô ta vừa đi, vẻ mặt của mẹ Lục đã lạnh hẳn đi, đối với đứa cháu gái tâm cơ này, bà ta thật sự không thể thích nổi.
Nhưng hai nhà lại có quan hệ máu mủ, sống còn gần nhau như thế, cũng không thể vì Lục Thảo mà ầm ĩ lên được.
Tuy Lục Giai Giai không cần đúng giờ làm việc nhưng phải ghi chép lại tình hình máy kéo, cô cầm sổ lên, hỏi mẹ Lục tình hình đại khái.
“Máy kéo là Tiết Ngạn lái.”
“…” Lục Giai Giai không có ký ức về phương diện này, nhưng cũng biết lái máy kéo là một chuyện không tồi.
Mẹ Lục dường như biết suy nghĩ trong lòng cô mới mở miệng nói: “Cái lần rơi xuống nước cứu cơ thể của con ấy, cha con đã nhờ vả quan hệ cho Tiết Ngạn và anh tư con đi học.”
Cái thứ tiến vào cơ thể của Lục Giai Giai đó rất hung dữ, hở tí là đòi chết đòi sống, nói nhảy hồ là nhảy, còn uy hiếp bọn họ nếu còn dám qua lại với nhà họ Tiết thì lần sau cô ta sẽ dám cắt cổ tay.
Bọn họ chỉ sợ cái thứ này đả thương cơ thể của Lục Giai Giai nên chỉ có thể nghĩ cách bù đắp cho nhà họ Tiết ở những phương diện khác.
Vì thế mới cho Tiết Ngạn đi học lái máy kéo, có chút kỹ thuật cũng tốt hơn là trồng trọt, cũng coi như là một kiểu báo đáp khác.
Lục Giai Giai vâng một tiếng, không nhắc đến Tiết Ngạn nữa, cô vất vả lắm mới kiên trì được hai ngày không để ý đến anh, nhất định phải gắng gượng mới được.
Buổi chiều, Lục Giai Giai nhàn rỗi không có việc gì làm, đang nằm hóng mát bên dưới đại thụ trong sân.
Mẹ Lục thì lại rải chiếu bên cạnh cô, nằm trên giường ngủ gà ngủ gật.
“Đại Nha, Đại Nha…” Bác gái cả Lục đi vào sân, gương mặt mang theo ý cười gọi.
Lục Giai Giai vừa mới thiu thiu ngủ lập tức tỉnh dậy, cô chớp mắt, vỗ nhẹ lên người mẹ Lục ở bên cạnh, giọng nói mang theo vẻ lười biếng: “Mẹ, bác cả tìm mẹ kìa.”
“Sao đấy?” Mẹ Lục ngáp một cái, ngồi dậy, thấy bác gái cả Lục, bà ta nhấc chân xỏ giày.
Bác gái cả Lục không che giấu được vẻ kích động: “Còn không phải chuyện của Tiểu Thảo có tiến triển rồi sao? Bên nhà nam có người tới hỏi, tôi tính kêu thím đi chung qua đó coi sao.”
Bây giờ xem mắt, bên nam sẽ tới bên nhà gái tìm hiểu tình hình, bên nhà gái sẽ tìm một vài người tới giữ thể diện, xem tướng đôi bên thế nào rồi thuận tiện đưa ra ý kiến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận